Chương 058: Oan hay không oan? (1)
Có lẽ Chu Thông thuyết phục thành công, đầu tiên là một con lạc đà đi qua, dẫm phải bùn phía dưới, người Hồi Hột cầm đầu nhíu mày nhảy xuống rút đao ra, hai con mắt như chim ưng nhìn quanh, hồi lâu sau hạ lệnh cho người trong xe ngựa đi ra.
Trong xe ngựa thì ra toàn là nữ tử ôm nhạc khí, tóc bọn họ rất lạ, chải dựng lên, sau đó dùng một cái vòng vàng to cột lại, không biết dùng cách gì mà tóc có thể dựng đứng trên đầu.
Chẳng ai đeo khăn che mặt cả, thoải mái đối diện với ánh mắt hau háu của Thiết Tâm Nguyên và Xảo Nhi.
Thiết Tâm Nguyên hoàn toàn bị những nữ tử Hồi Hột mang phong tình dị vực đó thu hút, tám nữ tử đi qua trước mặt ôm các loại nhạc khí khác nhau, bọn họ đều ăn mặc mát mẻ, khác hoàn toàn võ sĩ Hồi Hột áo da chết ngốt.
Chiếc váy ngắn vừa vặn che kín mông, cặp chân khỏe khoắn thon dài, không trắng trẻo, nhưng trơn mịn như mỡ đông vậy.
Xảo Nhi nuốt nước bọt ừng ực nhìn những cặp chân dài mút mắt ấy, Thiết Tâm Nguyên thì thích thú vì nguyên nhân khác, cảm thấy những nữ tử ăn mặc như vậy vô cùng thân thuộc, rất rất nhiều năm sau cũng sẽ có những cô gái người Hán ăn mặc như vậy sải bước trên phố tự tin đối diện với ánh mắt nam nhân.
Hai tên ngốc đang si ngốc ngắm nữ nhân thì đột "Phập!" một mũi tên bắn xuống trước mặt Xảo Nhi.
Xảo Nhi nổi giận vừa định đứng dậy thì bị một thanh trường thương chĩa thẳng vào cổ, cùng với tiếng quát tháo, làm hắn không dám nhúc nhích, nhưng hai mắt trừng lên một cách nguy hiểm.
Có lẽ võ sĩ Hồi Hột cũng biết người mặc thanh sam là sĩ tử Đại Tống, thành phần không dễ trêu chọc, vì thế khi Thiết Tâm Nguyên nhíu mày đẩy trường thương ra cũng không phản ứng lại, lí la lí lô một hồi với bọn họ, chẳng hiểu hắn nói gì, nhưng không khó đoán bọn họ yêu cầu mình đi ra chỗ khác.
Nơi này thuộc Xảo trang, tất nhiên làm gì có chuyện chủ nhà để người qua đường đuổi đi.
Cứ giả ngốc ngồi dưới gốc cây xem người Hồi Hột chuyển nhà.
Bốn hán tử y sam lam lũ bị người Hồi Hột dẫn qua, đến gần mới phát hiện, cả bốn bọn họ đều bị đục lỗ xuyên qua xương tỳ bà, dùng dây thừng buộc lại với nhau, căn bản không thể phản kháng.
Hán tử râu quai nón nhé bộ răng vàng khè cười, dùng tiếng Hán nói:” Huynh đệ, cho ca ca miếng dưa hấu, miệng khát quá.”
Thiết Tâm Nguyên thuận tay ném tới một miếng dưa hấu, hán tử bắn lấy ăn sồn sột, còn dưa hấu Xảo Nhi ném tới thì bị người Hồi Hột vung roi quất bay. Thế này là lần thứ hai đắc tội nghiêm trọng với Xảo Nhi rồi, hắn nào còn nhịn nổi, gầm lên, tung người lao tới, hai người xô mạnh vào nhau.
Vừa mới vung nắm đấm lên thì một cây trường thương xỉa tới, gẩy một phát, Xảo Nhi ngã lăn ra đất.
“ Khốn kiếp!”
“ Bình tĩnh!” Thiết Tâm Nguyên chạy tới giữ lấy Xảo Nhi đang lồng lộn như thú dữ, kéo hắn đi, nói nhỏ:” Ngươi không muốn cục đá nữa à, nhịn đi, chúng ta chỉ ...”
Vừa nói tới đó thì nghe thấy tiếng hét rầm trời, tiếng bước chân hỗn loạn, quay đầu lại nhìn, Thiết Tâm Nguyên tức thì hồn phi phách tán, hơn trăm tráng hán hò hét từ rừng cây xông ra, lao bổ vào đội ngũ tán loạn của người Hồi Hột.
“ Chạy!”
Xảo Nhi phản ứng cực nhanh, tức thì kéo tay Thiết Tâm Nguyên lao vào đống cỏ bên cạnh, tên bay viu viu qua đầu, nếu chậm một chút thôi là nguy rồi, cả hai dùng cả chân lẫn tay, vừa bò cuống cuồng bò đi vừa cầu khẩn cho đám Phúc Nhi, Hỏa Nhi không sao.
Hai đứa này vừa vào rừng nghỉ, nói là ngủ cho mát.
Cứ thế bò một lúc nhìn thấy hai cái mông tròn, Xảo Nhi bò nhanh tới vỗ đét một cái.
“ Không được dừng lại, tiếp tục bò đi.”
Bốn người bò qua khúc rẽ, lăn ùm xuống kênh, mưa tên bay đầy trời.
Cái trò làm lợn chết trôi theo kênh thì bọn họ chơi suốt rồi, thả lỏng người để dòng nước đẩy tới quán trà.
Tường thành đã phát ra tiếng tù và, một tuần hương nữa thôi sẽ có cấm quân xuất thành tiêu diệt đạo phỉ.
Thiết Tâm Nguyên ướt sũng từ dưới kênh bò lên, thấy một đám người ngớ ngẩn còn đang nghển cổ xem đánh nhau đằng xa, tóm ngay lấy tay Hà bác sĩ hô:” Báo quan, mau báo quan, hơn trăm tên cường đạo đang chém giết người Hồi Hột.”
Hà bác sĩ chỉ phía Đông Kinh:” Chu Thông đã báo quan rồi, lát nữa kỵ binh sẽ tới, chúng ta cứ xem náo nhiệt là được.”
Cuộc chiến không kéo dài như mọi người nghĩ, tù và trên tường thành vừa vang lên đạo phỉ như đàn ong chui vào rừng, thoáng cái biến mất tăm tích, bất ngờ như cách chúng xuất hiện.
Thiết Tâm Nguyên tin chắc chỉ trong thời gian ngắn nữa, đám đạo phỉ đó sẽ thành những hành thương bình thường.
Cường đạo chạy rồi, đám đông xem náo nhiệt đua nhau chạy tới hiện trường, chạy nhanh nhất không ngờ là Hà bác sĩ suốt ngày lờ đờ chỉ biết ăn mới ngủ, tay cầm chùy sắt, băng gò vượt đống như bay, nhìn còn hung tợn hơn cường đạo vừa nãy, ai mà dám tin đó là thư sinh sức tói gà không chặt.
Tống hình thống quy định, khi tặc nhân cướp bóc, người góp sức đuổi tặc nhân, thưởng!
Có lẽ bộ dạng hung thần ác sát của Hà bác sĩ làm người Hồi Hột kinh hãi, không ngờ một mũi tên chẳng suy nghĩ gì rút tên bắn luôn.
“ Á...” Hà bác sĩ kêu một tiếng đau đớn rồi ngã xuống như chim gãy cánh:
“ Đám chó má Hồi Hột giết quan tạo phản rồi.”
Có người bi phẫn rống lên, thế là đám đông chỉ có gậy gộc trong tay cũng ào ào xông lên, nếu chỉ có mười mấy người Tống thế nào cũng bị người Hồi Hột hung dữ dọa chạy mất, nhưng nay sau lưng là thành Đông Kinh, vó ngựa kỵ binh cấm quân rầm rập, bọn họ căn bản không biết sợ nữa.
Tướng lĩnh Hồi Hột kia bắn tên xong mới nhận ra thân phận Hà bác sĩ là quan viên Đại Tống, hối hận cũng muộn, nhìn bách tính bốn phương tám hướng xông tới, hoảng sợ dẫn võ sĩ Hồi Hột cướp đường chạy.
Trong hỗn loạn Xảo Nhi là tên đầu tiên chạy tới mấy cái xe của người Hồi, nhảy vào một lúc sau khê nệ bê ra một cái rương ném xuống kênh, nhìn thấy cảnh đó, không hổ huynh đệ đồng lòng, Hỏa Nhi và Phúc Nhi yểm hộ rống lên:” Bắt mỹ nữ Hồi Hột.”
Thế là vô số ánh mắt dâm tiện chiếu vào mỹ nữ Hồi Hột đang tụ vào một chỗ run lẩy bẩy, Xảo Nhi tranh thủ chuyển ra liền bốn năm cái rương, Hỏa Nhi nhanh tay ném hết xuống dòng kênh chảy siết.
Còn định lấy nhiều hơn nhưng trong tiếng vó ngựa như sấm rền, cấm quân cuối cùng cũng tới, chỉ là cường đạo chạy mất từ lâu, chính chủ cũng chẳng thấy ai, chỉ còn đám bách tính đang tranh giành của cải với nhau, chưa nói cái khác riêng việc cứu đám mỹ nữ Hồi Hột khỏi ma trảo cũng tốn không ít công sức của cấm quân.
Bách tính Đông Kinh điêu ngoa ỷ vào điều lệ đánh đuổi tặc nhân có quyền phân chia tang vật, hoặc ôm mỹ nữ, hoặc ôm rương, đấu lý với cấm quân.
Kết cục là một trận đòn tàn tệ phủ xuống, bách tính vỡ đầu chảy máu vừa chạy vừa dọa tìm Bao đại nhân tố cáo đám binh sĩ vô pháp vô thiên này.
(*) Không có nổi 5 chương bình yên với bọn này.