Chương 060: Hủy chứng cứ.
Đường lớn chẳng có chỗ mà che nắng, mặt trời gay gắt chiếu lên đầu muốn bỏng, không ăn ít dưa hấu sẽ trúng nắng, Lão Bao rõ ràng cố ý.
Ông ta cố ý tra hỏi đám huynh đệ bọn họ cuối cùng, khi mặt trời ngả về phía tây mới có nha dịch tới tìm bốn huynh đệ đầu đội vỏ dưa hấu, người nào người nấy lờ đờ uể oải.
Có đãi ngộ này là may nhờ Lão Hà tỉnh lại, chuyện đầu tiên là chất vấn nha dịch, vì sao không bắt người Hồi Hột giết quan tạo phản, thế nên mới có nha dịch tới tìm bọn họ, chứ trước đó với Lão Bao, Thiết Tâm Nguyên mở mồm là toàn lời dối trá, không tin một chữ ...
Chu Thông đối chiếu danh sách cống phẩm, kết quả phát hiện con số chênh lệch nghiêm trọng, nhất là vẫn thạch quý giá đã không còn nữa.
Bao Chửng nhìn danh sách, chất vấn tướng lĩnh cấm quân:” Có cá lọt lưới không?”
“ Bẩm phủ tôn, số lượng đạo phỉ không rõ, còn bách tính tham dự truy đổi đạo phỉ không thiếu một ai.”
Bao Chửng nhìn quanh, chỉ trang viên cách đó không xa:” Đó là trang tử nhà ai?”
Bảo chính đương địa chạy tới:” Đó là trang viên của Lý Xảo, Lý đại quan nhân.”
“ Trùng hợp thật, tra xét thật kỹ cho ta.”
Sai dịch và binh sĩ đi rồi, Bao Chửng đứng bên con kênh nước chảy cuồn cuộn, gọi Thiết Tâm Nguyên tới:” Làm rất kín kẽ, tặc nhân không ai nhận ra ngươi, chỉ có mấy tên bị người Hồi Hột bắt khai có duyên được ngươi cho miếng dưa hấu. Lão phu thậm chí thấy ngươi nói thật, đây là tao ngộ cực kỳ ngẫu nhiên, dựa theo văn điệp quan phủ, các ngươi sửa đường bốn ngày, không phải cố ý chặn đội xe,”
“ Phủ tôn minh xét.” Thiết Tâm Nguyên vái một cái, lúc này không nên nói nhiều:
“ Đội xe Hồi Hột vốn phải qua đây hai ngày trước, vì huyết chiến với đạo tặc ở Trường Cố sơn mà chậm trễ hành trình, ma xui quỷ khiến thế nào gặp phải các ngươi, xem ra đúng là ngươi không liên quan ...” Bao Chửng nói tới đó đột nhiên trở giọng:” Có điều ngươi mau trả lại cống phẩm đã lấy trộm đi thì hơn.”
Lão này đúng là gian con bà nó, Thiết Tâm Nguyên kêu oan:” Phủ tôn, lời ngài nói không liên quan gì tới học sinh.”
“ Thủy Kinh chú có ghi, đại địa bất động, nước chảy không ngừng, có núi non sông ngòi đều là do nước chảy, lão phu không biết làm sao nước có thể tạo nên địa hình này, nhưng lão phu biết nước ở con kênh này có thể đưa đi tất cả mọi thứ ngươi muốn.”
“ Đưa ra đi, lão phu sẽ coi chưa có chuyện gì xảy ra, tính thưởng công cho ngươi dẫn huynh đệ lao dịnh sửa đường, tính là ngươi nhàn rỗi tới công trường chơi, tính là ngươi gặp phải sự kiện đột phát vỗ về bách tính thiện lương ..”
Bao Chửng nói một hồi thấy Thiết Tâm Nguyên ra vẻ hoang mang mờ mịt thì biết mình tốn nước bọt rồi, con tiểu hồ ly này không hề có ý thẳng thắn với mình.
Nhìn xung quanh bách tính không ít người mặt mày máu me be bét, khóc lóc kể tội với mình quan binh đối xử tệ bạc với họ ra sao, Bao Chưng không khỏi có chút nản chí, thế giới này không thuộc về bọn họ, chẳng được gì lại còn ăn đòn, trong khi kẻ hưởng lợi lại nhởn nhơ.
“ Mau trả vẫn thạch, thứ đó nặng tới năm trăm cân, các ngươi không che dấu nổi đâu, trả vẫn thạch thứ khác lão phu không hỏi tới.” Bao Chửng có ép lửa giận nói:
Thiết Tâm Nguyên nghe tới câu này thì nhẹ hết cả người, Lão Bao có thông tuệ tới mấy cũng không biết vẫn thạch năm trăm cân rơi xuống đất kinh khủng thế nào.
Có điều không thể trách ông ta, nhận thức của người Tống về thiên văn vẫn dừng ở thời đại Ngưu Lang Chức Nữ.
Thiết Tâm Nguyên không nói gì, gọi đám huynh đệ tới, lăn một tảng đá lớn xuống kênh, mặc cho dòng nước chảy siết ra sao, tảng đá vẫn đứng đó trơ trơ, làm nước xô vào bắn tung tóe lên bờ, cuối cùng tràn ra khỏi kênh, nước chảy lênh láng khắp nơi.
Thiết Tâm Nguyên đường hoàng chắp tay nói:” Học sinh không có thần lực để chớp mắt khiêng vẫn thạch năm trăm cân đi, nước có thể chở thuyền, đúng thế, nhưng muốn chở con thuyền năm trăm cân thì không nổi, xin phủ tôn minh xét.”
Bao Chửng nhìn tảng đá mà nhíu mày, sau đó quay sang bộ đầu ra lệnh:” Hỏa tốc bắc thượng tìm hành tung đội xe Hồi Hột, tìm vết bánh xe xác định xem chúng có vẫn thạch năm trăm cân hay không, phái người tới Hồng lư tự, hỏi người Hồi Hột vẫn thạch ở đâu?”
Công nhận Lão Bao xoay chuyển tư duy rất nhanh, trí tuệ hơn người một bậc.
Chỉ tiếc là đầu óc lại bị kẹt ở tảng đá năm trăm cân kia, phải thông cảm cho ông ta, trong lúc trăm công ngàn việc như vậy có sơ xuất là hiển nhiên, thế là số bông mịn và các loại bảo thạch tinh mỹ được Linh Nhi đón lõng ở cuối con kênh ngay lập tức đưa tới xưởng sản xuất dây chuyền của Nhu Nhi.
Nhu Nhi rất bận rộn, áo lót kiểu mới vừa đưa ra bán, đã thành vật yêu thích của phụ nhân Đại Tống, hơn trăm cái áo lót vừa nhập vào hiệu đã có vô số tiểu nha hoàn đổ xô tới, không hỏi kích cỡ, chẳng hỏi giá tiền, cứ có là mua hết.
Lúc này cho dù là Bao Chửng cũng chẳng thể hạ lệnh cho bộ thuộc đi kiểm tra số yếm lót kia, nó quan hệ tới quan thanh, một khi người Đông Kinh mà biết Bao đại nhân hứng thú với đồ vật thiếp thân của phụ nhân, chỉ trong vòng ba ngày, cái danh cuồng ma sắc giới sẽ chụp lên đầu ông ta. Tới lúc đó cả lợn nái đứng cạnh ông ta cũng phải cảnh giác.
Đông Kinh có rất nhiều người thuyết thư, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội dùng những lời ngoa ngoắt nhất vạch trần bí mật riêng tư của quan viên để kiếm sống, vì đó là thứ bách tính thích nhất.
Bọn họ vừa hâm mộ cuộc sống dâm mỹ của quan viên, một mặt nhổ nước bọt chửi bới chỉ kẻ vô liêm sỉ mới làm ra những chuyện như vậy.
Cho dù có quan viên phát hiện bảo thạch trên áo lót của lão bà bất thường cũng phải bịt chặt mồm, chẳng may Lão Bao biết đòi lấy áo lót của lão bà mình, vậy có đưa không?
Do không có bất kỳ chứng cứ gì, cho nên đám Thiết Tâm Nguyên và Xảo Nhi được thả cho đi, về trang vừa vặn gặp Bao Tử đang đánh xe ngựa chở đợt áo lót cao cấp nhất tới cửa hiệu Mã hành nhai.
Nhưng Xảo Nhi không vui chút nào, vì khối vẫn thạch to bằng đầu người đang được nung chảy trong lò, tuy đỏ rực rồi mà không chảy ra.
“ Khỏi thất vọng, ta nói với ngươi vẫn thạch tối đa chỉ có năm mươi cân cứ theo đò mà tìm, nếu ngươi cứ chăm chăm tìm vẫn thạch năm trăm cân thì đừng hòng ra.”
Xảo Nhi chưa hết hậm hực: “ Đến năm mươi cân cũng chẳng được, trừ đi tạp chất thì giỏi lắm được năm cân tinh thiết.”
Thiết Tâm Nguyên nóng ruột giục:” Không nói nhiều nữa, mau xử lý nó đi, ngươi không biết đây là tang vật à?”
“ Không phải đang làm đây à, ngươi mới đừng lắm lời, việc này lão tử mới là chuyên gia, xéo sang bên mà xem.”
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.