Chương 061: Sơ xuất ngoài dự liệu.
Xảo Nhi múc một thìa bột than chì đổ lên, tức thì kỳ tích xuất hiện, bột than chì và thiết khoáng dung hợp với nhau, vẫn thiết biến thành thứ trong mờ mờ, cuối cùng từng tan ra từng giọt trong nồi nấu quặng, Thiết Tâm Nguyên mới thở phào.
Khi nước sắt trong nồi nấu quặng biến thành màu hồng nhạt, Xảo Nhi lấy kìm gắp nồi, từ từ đổ vào khuôn đất, đợi nước thép biến thành phôi kiếm nguyên thủy nhất, công đoạn còn lại là từng chùy đập than trong phôi kiếm ra mà thôi.
Còn rương thì bị Linh Nhi ném vào lò, chớp mắt biến thành tro, thế là hủy thi diệt tích thành công.
Khi lựa chọn rương đám Xảo Nhi rất khôn, cứ cái rương nào đẹp mà nhẹ là ném xuống nước, một là rương nhẹ thường chứa đồ quý, hai là trôi nhanh tới Xảo Trang, nơi đó có Linh Nhi đón lõng sẵn.
Đó chính là ích lợi khi làm việc vạch kế hoạch chu đáo, dù gặp sự kiện đột phát vẫn ứng phó tự nhiên.
Đương nhiên không thể thiếu phối hợp thuần thục, hiểu ngầm ăn ý, mà chuyện này thì đám người từ nhỏ đã làm đủ loại chuyện xấu dễ dàng hiểu được ý đồ của đối phương.
Khi xa giá của Bao Chửng lần nữa tới Xảo trang thì Xao Nhi thản nhiên rèn phôi kiếm luyện từ vẫn thạch ngay trước mặt ông ta, nhúng phôi kiếm đỏ rực vào nước, sau khi khói xanh bốc lên, tùy ý ném vào đống phế liệu, vẫn thạch đen xì xì chẳng khác gì đống phế liệu vứt đi.
Vốn chuyện lục xoát nhỏ nhặt này không cần đích thân Bao Chửng, nhưng dính dáng tới Thiết Tâm Nguyên là ông ta tự đi làm, ông ta đã tra ra vẫn thạch chỉ có bốn mươi sáu cân mà thôi.
Xảo Nhi không lắm lời, gọi hết nam đinh toàn trang ra, cởi chỉ còn mỗi khố, đứng giữa đông viện.
Còn tây viện thì có đám bà tử lục soát.
Bao Chửng thấy Xảo Nhi sảng khoái như thế là biết chuyện hỏng rồi, muốn kiếm tội chứng khó hơn lên trời.
Nhưng Thiết Tâm Nguyên và Xảo Nhi chưa kịp vui mừng thì một bà tử vội vàng chạy ra, trong tay cầm hai cái Bình an khấu màu lục bích.
“ Bẩm phủ tôn, hai cái bình an khấu này tìm thấy trên người phụ nhân nội trạch, thuộc hạ cho rằng nó thuộc về vật phẩm mất tích trong sứ đoàn Hồi Hột.”
Bình an khấu là trang sức ngọc trừ tà giữ bình an của người xưa, còn gọi là mắt la hán.
Thiết Tâm Nguyên giật mình đánh thót nhưng không lộ ra chút gì bất thường, Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn trời không nói không rằng, đám Linh Nhi cũng bình chân như vại, làm việc xấu mà dễ dàng để lộ ra mặt thì chúng bị tóm không biết bao lần.
Bao Chửng không bình luận vội, nói:” Đưa người đó lại đây cho bản phủ.”
Nhìn thấy Vương Bà Tích tóc tai bù xù khóc khóc lóc lóc bị bà từ kéo từ tây viện ra, Thiết Tâm Nguyên biết hỏng rồi.
Xảo Nhi nắm chặt tay lại.
Khỏi cần nói cũng biết Vương Bà Tích phụ trách khâu trang sức nổi lòng tham trộm hai cái bình an khấu, tạo thành đại họa, chuyến này thua rồi, với tính Vương Bà Tích, Bao Chửng chỉ dọa một tiếng, ả ta cũng sẽ khai sạch bách.
“ Đây gọi là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, ha ha ha, từ xưa tới nay, một chữ tham hủy không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán. Thiết Tâm Nguyên, lão phu sẽ chuẩn bị cho các ngươi một nhà lao tuyệt đối không thể thoát, ngăn cách hoàn toàn với phạm nhân khác, để xem các ngươi làm sao thoát khỏi lưới trời.” Bao Chửng nhìn đám Thiết Tâm Nguyên đứng đó tỏ ý không khuất phục, đích thân tới thẩm vấn Vương Bà Tích, giọng ôn hòa:” Nói, chỉ cần khai ra lai lịch hai cái bình an khấu này, bản phủ sẽ mở một lối thoát cho ngươi, không truy cứu tội hành.”
Vương Bà Tích rụt rè nhìn Xảo Nhi, nói lớn:” Người ta tặng.”
“ Ai tặng?”
“ Một người vùng ngoài.”
Lời nói dối ngớ ngẩn như vậy làm sao qua được mắt lửa ngươi vàng của Bao Chửng, Thiết Tâm Nguyên căn bản không hi vọng gì.
Nụ cười trên mặt Bao Chửng biến mất, ra hiệu cho bộ đầu, bản thân về xe ngựa đợi tin.
Bộ đầu Trương Tường là người lần trước áp giải Thiết Tâm Nguyên bị Xảo Nhi bắt mất giữa chợ, sau đó thuộc hạ của hắn lại chết trong lao, có thể nói thù oán chồng chất, lập tức lấy một bộ giáp côn ra, gằn giọng với Vương Bà Tích, nhưng ánh mắt nhìn về phía khác:” Muốn nói gì thì nói đi, đến khi tay bị kẹp nát nói thì cũng muộn.”
Vương Bà Tích hoảng sợ lùi lại, hét chói tai:” Ta nói thật, ta nói thật ...”
Trương Tường không vội hành hình mà bước tới từng bước:” Thịt ngươi đáng tiền lắm à, hai cái bình an khấu này ít nhất phải trăm quan, con mẹ nó, ai thèm ngủ với ngươi một lần mà cho nhiều tiền như thế? Hôm nay ngươi không khai ra, lão tử kẹp nát xương ngươi, khiến ngươi biến thành đống bùn nhão, sau này không dựa vào thân xác kiếm tiền nữa.”
Nói xong phất tay gọi người tới.
“ Không, không ... Á á ...”
Vương Bà Tích giãy dụa liên tục không ăn thua, hai bà tử hung dữ xông tới, lắp giáp côn lên ngón tay, tức thì tiếng thét đau đớn thấu trời xanh. Chỉ thoáng cái thôi hai bàn tay nõn nhà như cọng hành bị giáp côn kẹp tới biến hình, đỏ rực.
Xảo Nhi nghiến răng, tay run rẩy, định đi lên thì Thủy Nhi giữ lại, hắn là người nhiều tuổi thứ hai trong trang, trầm tính ít nói làm việc rất đáng tin cậy, chuyện này đợi xem, người khác khai ra là một chuyện, mình tự nhận là chuyện khác. Vương Bà Tích nổi lòng tham thì tự chịu hậu quả, vả lại ả không phải là người Xảo trang.
“ Ta nói thật ... á ... nói thật mà ... á á ...”
Hành hình trước mặt mọi người là sách lược của quan phủ, người bị tra tấn chỉ có Vương Bà Tích, nhưng hạ tất cả những người còn lại trong viện tử đều phải gánh chịu áp lực tâm lý cực lớn.
“ Khốn kiếp, các ngươi làm gì nhắm vào lão tử.”
Xảo Nhi rốt cuộc không chịu nổi nữa, vùng tay thoát khỏi Thủy Nhi, gầm gừ xông tới, nhưng bị nha dịch ngăn cản, bốn nha dịch ấn chặt hắn xuống đất. Nhu Nhi khóc lóc thảm thương, người phụ trách hành hình lờ đi, dùng giáp côn kẹp cho Vương Bà Tích chết đi sống lại.
Vương Bà Tích có thể chống đỡ tới mức này không khai ra là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thiết Tâm Nguyên rồi, chuyện mình làm, sao để người khác chịu tội, cười dài, hướng về phía Bao Chửng nói lớn:” Phủ tôn đừng hành hạ người ta nữa, học sinh nhận là được.”
Bao Chửng vén rèm xe, lạnh lùng nói:” Ý ngươi là lão phu hùng hình bức cung?”
Thiết Tâm Nguyên nhạt giọng nói:” Dưới đòn roi muốn gì không được? Học sinh tự biết mình không thể chịu được hình phạt, phủ tôn nói gì, học sinh nhận cái đó, bớt việc cho ngài, học sinh cũng đỡ bị dày vò.”
Bao Chửng ném hai bình an khấu ra:” Nếu ngươi giải thích được nguồn gốc của thứ này, lão phu tự nhận là ác quan.”