Chương 062: Bản lĩnh Vương Bà Tích.
Thiết Tâm Nguyên nhặt hai bình an khấu lên, thở dài:” Bình an khấu kiểu Hồi Hột, tuy nói là đồ hiếm, nhưng không phải không có, phủ tôn sao nóng vội quy tội cho người trong Xảo trang như vậy, chẳng lẽ có ẩn tình?”
“ Ha ha ha, kẻ khác vì thoát tội thường nói lão phu bất chấp tình người, ngươi lại công kích chứng cứ trong tay lão phu, đúng là cao hơn một bậc. Bình An khấu là món trang sức ngụ ý cát tường, ở Đông Kinh có không ít, nhưng xuất hiện ở Xảo trang vào lúc này là vấn đề lớn.”
Xảo Nhi thấy máu tươi nhuộm đỏ hai tay Vương Bà Tích, gầm một tiếng hất nha dịch ra, xông tới chỗ Bao Chửng:” Chuyện xảy ở Xảo trang, ta là trang chủ, phủ tôn muốn hỏi gì thì cứ hỏi ta, sao lại hành hạ một phụ nhân yếu đuối?”
Lúc này Vương Bà Tích đã hôn mê rồi, Bao Chửng thở dài:” Một dâm phụ mà kiên cường thế này thật kiếm có, nhưng dưới quốc pháp không có tư tình, Trương Tường, tiếp tục.”
Ào!
Một thùng nước giếng dội lên người Vương Bà Tích, vừa lờ đờ tỉnh lại, nhìn thấy mười ngón tay cong queo của mình, hét một tiếng ngất xỉu.
Ào!
Lại một thùng nước nữa hất lên, mái tóc dài hết sức chăm chút của Vương Bà Tích rối tung như cỏ dại, hai mắt thất thần, nhìn Xảo Nhi cười yếu ớt :” Ngươi thích nhất ngón tay của ta ...”
Xảo Nhi sống mũi cay cay:” Vẫn đẹp, đẹp lắm, sau này ta vẫn đợi ngươi ở đóng cỏ.”
Vương Bà Tích nhổ một bãi nước bọt trước mắt bộ đầu Trương Tường:” Ngươi là thứ ngu xuẩn, nói không ai bỏ một trăm quan vì ta, cho ngươi biết, ta lừa một tên ngốc hai trăm quan, hắn không đòi về ... hi hi hi …”
Hai bà tử giật tóc Vương Bà Tích kéo lại, ả vẫn cười hì hì.
Trương Tường ngồi xuống vén mí mắt Vương Bà Tích lên, chắp tay bẩm báo với Bao Chửng:
“ Phủ tôn, bà nương này điên rồi.”
Xảo Nhi nghe vậy gào lên, tóm tay nha dịch vật xuống đất, những tên khác xông lên thì bị đám Linh Nhi ngăn cản, Xảo Nhi chạy tới ôm lấy Vương Bà Tích gào lên như con thú bị thương.
Thiết Tâm Nguyên âm trầm nói:” Dựa theo Tống luật, Vương Bà Tích không thích hợp giam giữ, xin phủ tôn khai ân, để học sinh đưa nàng ta đi trị bệnh.”
Bao Chửng bực bội phất tay:” Đi đi, Thiết Tâm Nguyên có ngươi vì ngươi gặp họa rồi, tới giờ mà ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?”
“ Phủ tôn bức người ta phát điên, liên quan gì tới học sinh?”
“ Cái nhìn của bản phủ khác ngươi, kẻ điên không phải Vương Bà Tích mà là chính ngươi dồn người khác vào cảnh này.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Học sinh tâm lộ rõ ràng, văn chương tiên sinh dậy vẫn ghi nhớ trong lòng, không điên.”
Bảo Chửng không nói với y nữa, chỉ Xảo Nhi:” Ngươi là trang chủ, vậy những vật phẩm khác cũng phải tính lên người ngươi rồi.”
Xảo Nhi chỉ biết ôm Vương Bà Tích, như thể chỉ như thế mới làm lòng hắn thoải mái hơn, Thiết Tâm Nguyên đành lên tiếng thay:” Phủ tôn có thể cho biết là mất gì, nếu trong phạm ghi gánh chịu của trang tử, liệu có thể đừng giam hắn, để hắn kiếm tiền bồi thường.”
“ Được, Trương Tường, đưa cho y danh sách.”
Thiết Tâm Nguyên nhận lấy danh sách xem qua:” Ba mươi bình an khấu, mười sáu viên mã não, sáu mươi hương mộc châu, tám thớt vải mịn, đều là chuyện nhỏ, chỉ là vẫn thạch nặng năm trăm cân thì làm khó người ta quá.”
Trương Tường đính chính:” Bốn mươi sáu cân!”
Thiết Tâm Nguyên nhạt giọng:” Danh sách ghi năm trăm cân, ngươi định dùng thứ bốn mươi sáu cân lừa dối bệ hạ sao?”
“ Ngươi ...”
Bao Chửng biết một võ nhân sao là đối thủ của Thiết Tâm Nguyên, nói vào:” Đó là chuyện của người Hồi Hột không phải của chúng ta, ngươi không cần để ý tới y. Thiết Tâm Nguyên điên rồi, lão phu không muốn thêm nhiều người bị điên, nếu ngươi tìm lại được đồ, lời bản quan vẫn tính.”
“ Ai dám nói điều kiện với quan phủ chứ, một lệnh của ngài phát xuống, thảo dân chỉ biết vâng vâng dạ dạ thôi, đồ đạc không là gì, cho ta nửa tháng, không biết phủ tôn ngài có muốn vẫn thạch năm trăm cân không, chứ bốn mấy cân ít quá ...” Thiết Tâm Nguyên rất cẩn thận lựa chọn câu chữ, từ đầu tới cuối không hề nhận tội:
“ Hừ, bản quan không làm khó người khác, bốn sáu cân là đủ, cho ngươi nửa tháng, đợi bản quan xử lý đạo phỉ xong, ngươi nên cho bản quan câu trả lời, nếu không Lý Xảo là tên tặc nhân cuối cùng bị xử lý.” Bao Chửng vẫn bộ mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi:
“ Lý Xảo không phải tặc nhân.” Thiết Tâm Nguyên nói từng chữ một:
“ Có phải hay không không do lời của ngươi định đoạt ...”
Xảo Nhi không muốn nghe họ lải nhải, ôm Vương Bà Tích đi vào tây khóa viện, lúc này xem bệnh cho Vương Bà Tích mới quan trọng, sai Linh Nhi lắp xe lừa rời trang, tranh thủ thời gian vào thành tìm danh y.
Trương Tường cùng hai nha dịch ở lại Xảo trang giám thị, không cho ai tự tiện rời đi, Bao Chửng căn dặn một lúc sau đó dẫn người về phủ, với ông ta mà nói chuyến đi này không hề vui vẻ gì.
Xảy ra chuyện như vậy, người Xảo trang lần đầu tiên coi Vương Bà Tích là người của mình, đều kéo tới tây khóa viện xem tình hình.
Xảo Nhi lúc này cho mười ngón tay Vương Bà Tích vào nước đá, tránh bị sưng khi đại phu tới không chữa được, có câu mười ngón tay nối liền với tim, thương thế đó người ngoài nhìn vào cũng rợn sống lưng, vậy mà Vương Bà Tích vẫn cười khúc khích.
Thiết Tâm Nguyên thở dài:” Không cần cười nữa đâu, Bao Chửng đi rồi.”
Mắt Vương Bà Tích đảo một vòng, nhìn Xảo Nhi vẫn hoang mang, vừa khóc vừa cười nói:” Quan nhân ngốc, nô nô giả vờ đấy ... Á, đau quá.”
Xảo Nhi ngớ ra:” Ngươi giả vờ?”
Bị đau tới mặt mày méo mó, Vương Bà Tích trả lời ngắt quãng:” Chút, đau đớn này có là gì ... Khi nhỏ nô nô theo a nương từ Thục đi tới Đông Kinh mới chết người, a nương bị chó cắn nát người, nô nô mỗi ngày phải đi tìm thảo dược cho a nương đắp vết thương, vết thương thối rữa mà a nương không kêu ca, còn nói đó là mạng, không oán trách được, bảo nô nô sau này kiếm được một ... Nam nhân tốt thì đừng buông tay ...”
“ Cuối cùng a nương bị một người mà mình cho là nam nhân tốt dày vò nổi điên, nô nô hầu hạ a nương bốn năm, còn ai hiểu rõ người điên hơn nô nô. ... Vì tránh bị người ta ức hiếp, nô nô giả điên như cơm bữa, về sau người ta tưởng nô nô điên thật ....”
Xảo Nhi không biết những chuyện bi thảm này, trước kia hắn hoàn toàn si mê khoái cảm thân thể này đem lại, ôm lấy Vương Bà Tích:” Được rồi, ta cho trượng phu ngươi ít tiền, hai người hòa ly, sau này ngươi ở lại Xảo trang, cái gì không dám nói, có miếng ăn ta cho ngươi một nửa.”
Không ngờ Vương Bà Tích rơi nước mắt lắc đầu:” Đại quan nhân rất tốt, nhưng không phải của nô nô, nếu muốn người ta, chúng ta tới đống có gặp nhau ...”