Chương 072: Đường nhỏ rêu phong.
Xảo Nhi lấm lét đi tới, nói nhỏ với Thiết Tâm Nguyên:” Đạo quan này có năm mươi sáu người xuất gia, đều là nữ.”
Thiết Tâm Nguyên lập tức nghiêm khắc cảnh cáo hắn:” Thèm nữ nhân thì tới trấn Trần Lưu giải quyết, đừng nhòm ngó đạo cô ở nơi này, toàn là người có liên quan tới hoàng gia cả đấy.”
Xảo Nhi khinh bỉ:” Chỉ nói thế thôi, ta đâu ngu đến thế, sao ngươi nhát vậy, đến ngủ cũng bị ác mộng làm ngã xuống xe, không phải bị Bao Chửng dọa chết khiếp rồi chứ?”
Thiết Tâm Nguyên đăm chiêu nhìn ra xa:” Gần đây ta cứ có cảm giác bất an mơ hồ, hình như hồ ly cũng có, nó lúc nào cũng ngậm cái chăn mình thích nhất, đi tới đâu cũng tha theo. May nó không có con đấy, nếu có ta dám khẳng định nó tha con mình đi rồi, rất có khả năng chúng ta bị theo dõi.”
“ Cho tới khi rời Đông Kinh nó mới bình thường lại.”
Xảo Nhi huýt sáo một tiếng, hồ ly mang tàn thân gai góc từ trong bụi cỏ chạy ra, nó có vẻ rất hưng phấn, nhảy ngay lên lòng Xảo Nhi, cái đuôi lớn thân thiết quét qua quét lại mặt hắn:” Nó đúng là có vẻ hoạt bát hơn nhiều, có khi là tới rừng núi nên vui vẻ thôi, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Thiết Tâm Nguyên thở hắt ra:” Được thế thì tốt, ta cũng mong mình sai, nhưng dù thế nào chúng ta cũng phải cẩn thận.”
Xảo Nhi đặt hồ ly hôi rình mấy ngày không tắm xuống đất, vỗ cây thông bên cạnh:” Ngươi cứ đưa chủ ý, ta làm là được.”
“ Phải rồi, làm sao ngươi biết ở đây có bao nhiêu đạo cô?”
Nhắc tới chủ đề này Xảo Nhi nhiệt tình hẳn, khoác vai Thiết Tâm Nguyên lên giọng đại ca vừa kéo y đi vừa kể:” Thấy ca ca lợi hại chưa, lúc ngươi đang ngủ thì ta nghe ngóng rồi, bọn họ tuy là đóng cửa tu luyện nhưng cũng phải ăn phải mặc đúng không, ta còn biết người phụ trách mua bán là đạo cô tên Liễu Như Ý, nghe nói xinh đẹp lắm …”
Trên đỉnh Nhũ sơn có một con suối chảy ra, nước chảy rất mạnh, tạo thành một thác nước nhỏ ở chân núi, nước từ trên cao đổ xuống tạo thành một cái ao nước khá sâu.
Thiết Tâm Nguyên đoán Nhũ Sơn khả năng là một núi lửa xa xưa, mạch nước ngầm thông với bình nguyên xung quanh, mới tạo ra được kỳ quan nước suối phun ra từ đỉnh núi.
Vốc một ngụm nước uống thử, mát lạnh mà ngọt, đây là nguồn nước uống rất tốt.
Thiết Tâm Nguyên còn chưa kịp thưởng thức cảnh thiên nhiên u tĩnh núi non thác nước rừng thông thì đám Xảo Nhi, Hỏa Nhi, Phúc Nhi, Linh Nhi đã cởi sạch nhảy uống xuống nước, nô đùa rộn rã.
Bị Xảo Nhi hất nước lên người, Thiết Tâm Nguyên vẫn không chịu xuống chơi, mẹ theo Triệu Uyển vào Tử Thần quan tới giờ chưa ra làm y có hơi lo lắng.
Sớm nghe nói Trưởng công chúa là quái nhân từ nhỏ xuất gia, cho dù vốn không cổ quái thì ba mươi năm sống không khác gì giam cầm đoán chừng cũng khiến người ta bị điên.
Thanh đăng cổ phật, nghe thì thi vị lắm, kỳ thực đau khổ ra sao chỉ tự mình biết.
Kệ đám Xảo Nhi, Thiết Tâm Nguyên tranh thủ đi dạo quanh năm xem xét tình hình, xung quanh đạo quan được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, mặt đất còn dấu chổi quét qua, mặt đất trải cát mịn dẫm lên rất thoải mái.
Tường thực sự là quá cao, lại còn làm bằng đá vững chắc, chỉ có thể nhìn thấy cành ngọc lan cao lớn vươn ra, thú vị là từ trong tường luôn có chim chóc chân buộc ống trúc bay ra, vài con thản nhiên đậu xuống cành lá bên cạnh Thiết Tâm Nguyên, chẳng hề sợ người.
Thiết Tâm Nguyên bắt một con chim, cởi ống trúc là lấy một tờ giấy mỏng tang, trên đó chỉ có một dòng chữ nắn nót --- Bên ngoài là năm nào?
Câu hỏi từ người vô danh khiến Thiết Tâm Nguyên chua xót vô cùng, lấy bút than ra, viết ở mặt sau :" Ngày mười lăm tháng bảy năm Khánh Lịch thứ tám!"
Viết xong nghĩ một lúc thêm vào :" Thu hoạch đã xong, tằm vừa mới lớn, nông phu bận rộn, nông phụ hái rau, thương cổ bôn ba đường dài, linh kỹ thử ca mới, hoa đẹp khắp nơi, chính là lúc làm son phấn."
Viết xong cho vào ống trúc, nhấc con chim lên ném nó vào trong đạo quan.
Đại môn đen xì xì đóng chặt như ngăn cách mọi thứ bên ngoài, chim bay vào đó chẳng nghe thấy chút động tĩnh gì.
Đợi thêm một lúc, Thiết Tâm Nguyên chắp tay đi men theo tường bao sừng sững, thưởng thức mỹ cảnh, chuyến đi này kỳ thực rất đáng giá.
Mới đi hơn trăm trượng đã nhặt được hai cái ví sen, ba cái ba móc áo bạc, một ngân trâm, và bốn tú hoa hài màu phấn thêu trân châu, dù ít dù nhiều đều là thứ đáng tiền, bên trong luôn có lá thư nhỏ, hi vọng người nhặn được giúp bọn họ nói với người nhà mình vẫn còn sống.
Nhưng Thiết Tâm Nguyên chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Có ba cái ở Giang Nam, hai ở Thục, một ở tận Kinh Tây Nam Lộ ... Không biết làm sao gửi thư của họ tới nhà được đây, địa chỉ chi tiết cũng không có, thứ như thế gửi cho ai được?
Con đường nhỏ lát đá xanh phủ đầy rêu, biến nó thành một tấm thảm màu vàng nhạt, trên đó chẳng hề có dấu chân, nên vô cùng sạch sẽ, Thiết Tâm Nguyên đi bên trên thảm rêu êm ái đó, mấy lần thiếu chút nữa té ngã.
Thi thoảng y lấy xuống trên cành cây những chiếc túi bị gió mưa làm phai màu, hoặc nhặt những cây trâm đã thâm đen trên thảm rêu.
Chẳng biết chúng đã ở đây bao lâu.
Thiết Tâm Nguyên thu nhặt toàn bộ, chỉ đi một vòng thôi vạt áo của y đã nặng trĩu.
Trở về thác nước thì đám Xảo Nhi đã chơi chán, nằm trên bãi cát nóng ngủ, ao nước trong veo giờ trôi nổi đầy quần áo, Hỏa Nhi đánh cược thua ngồi bên ao giặt giũ.
Ào một cái đổ hết đồ nhặt được xuống bên cạnh Xảo Nhi làm hắn giật mình.
Xảo Nhi nhặt lên một cái trâm rỉ sét loang lổ, bĩu môi:” Chẳng thứ nào đáng tiền, ngươi đi trộm mộ à?”
Thiết Tâm Nguyên nặng nề thả người nằm xuống:” Gần như vậy, những thứ này đều bồi táng trong phần mộ lòng người.”
“ Toàn thích lảm nhảm những thứ khó hiểu.” Xảo Nhi mở một cái túi thơm, lấy tờ giấy ố vàng đọc:” Tử nguyệt hoành không, đương niệm cựu sự, thần thất không doanh, đăng hỏa khô huỳnh, quan tự tại đại từ đại bi bồ tát ... Năm Bảo Nguyên đầu tiên, là mười năm trước rồi, viết cho ai thế, mà thơ không giống thơ, kinh phật không giống kinh phật, đọc chả hiểu gì cả.”
Thiết Tâm Nguyên bực mình nói:” Cách hai câu ghép chữ đầu lại sẽ là - Tử Thần quan xuất gia, cứu ta!- Bảo ngươi chịu khó học vào, giờ không tới mức thứ đơn giản như thế mà không nhìn ra.”
Xảo Nhi ném đi:” Ngươi nhìn ra được thì làm quái gì, một phong thư nhờ vận may đưa ra được, truyền tới tay người cần mới là lạ.”
“ Người viết phong thư này không biết vì nó mà bái bao nhiêu thần linh, đốt bao nhiêu nén hương, ngươi lại tùy ý vứt đi, đó là tội nghiệt lớn ...”