Chương 078: Những kẻ không ăn thịt.
Nghĩ thông rồi, Thiết Tâm Nguyên nhanh chóng bình tĩnh lại, chuyện đã thế này không bằng chủ động.
Triệu Uyển còn chưa nói hết bỗng thốt lên một tiếng, thì ra Thiết Tâm Nguyên đã ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, ngọc thủ theo bản năng đưa lên chắn trước ngực, cuống quýt nói: “ Ngươi…ngươi làm gì đấy? Buông ta ra.”
Thiết Tâm Nguyên không đáp mà dùng cả hai tay kéo thân thể mềm mại yêu kiều của nàng vào trong lòng mình, Triệu Uyển hoảng loạn cựa mình, chỉ là hai người cao gần tương đương, lúc này phần bụng dán sát vào nhau, cựa quậy vài cái là nàng biết đây là chuyện ngốc nghếch, đứng im để mặc Thiết Tâm Nguyên ôm ấp, tim đập mạnh như trống trận.
Thấy công chúa khuất phục rồi, Thiết Tâm Nguyên hài lòng đưa mắt thoải mái nhìn nàng từ trên xuống dưới, dừng lại ở đồi ngực:” Trông cô bây giờ khác lúc ở dưới nước …”
Phừng! Mặt Triệu Uyển đỏ bừng như đốt, nhưng ương ngạnh không chịu thua, cố làm ra vẻ trấn tĩnh:” Ma ma bảo ta dùng lụa quấn người lại ... Nói không lộ liễu mới gả được cho nhà tốt ..”
Thực ra tim Thiết Tâm Nguyên đập mạnh không kém gì, lòng bàn tay hồi hộp tới ướt dẫm, nhìn đôi môi hồng kiều diễm của nàng, từ từ ghé đầu tới.
Nhìn Thiết Tâm Nguyên từng chút từng chút một, hắn dần tiến sát đến, Triệu Uyển rất muốn né tránh, rất muốn đẩy y ra nhưng toàn thân dường như vô lực, nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ rung động, vừa sợ hãi lại có chút rung động.
Chỉ cảm thấy trán bị chạm nhẹ một cái, rồi rồi giọng nói tà ác của Thiết Tâm Nguyên vang lên bên tai:” Đây là phần lãi, còn tiền vốn tương lai thu sau.”
Triệu Uyển mở choàng mắt ra, bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Thiết Tâm Nguyên, xấu hổ không để đâu cho hết.
Trương ma ma ở đằng xa ho một tiếng rõ to, Thiết Tâm Nguyên vội buông Triệu Uyển ra, chạy vào rừng, giải quyết được một phen tâm sự, toàn thân khoan khoái vô cùng, bước chân nhẹ nhõm như hươu con, nhớ chuyện suýt nữa mình mang thuốc nổ ra, đúng là đầu óc bị lừa đá, mem con đường nhỏ tới nơi thợ đá cắm trại.
Một bầu rượu là khiến thợ đá già mở máy nói rồi.
“ Khai thác đá chưa bao giờ là một nhẹ nhàng, lão hán làm nghề này ba mươi năm, ít nhiều ngộ ra vài yếu quyết. Làm việc là không được sợ chậm, bất kể chậm thế nào cũng có lúc làm xong.”
“ Tiểu tướng công chẳng những muốn nhiều đá, lại còn yêu cầu cao, yêu cầu cả vân nghiêng, còn bằng nhau, cậu có biết chỉ riêng đều này là lấy mạng đám thợ lão hán rồi không?”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Ta biết đây là chuyện khổ sai, nhưng muốn làm được ngôi nhà như bản vẽ thì đây đã là yêu cầu thấp nhất rồi.”
Người thợ già say rồi, nói chuyện không biết giữ ý nữa:” Lão phu hiểu, nhà đạt quan quý nhân ở chỉ sợ không đủ đẹp đẽ, y phục sợ không đủ hoa lệ, cái ăn sợ không đủ tinh tế, đặt lên đầu bách tính thành tai họa.”
“ Đá muốn hoa văn đẹp, màu sắc không đồng đều bị vứt đi, chọn từ trăm ngàn kén tằm ra cái tốt nhất dệt lụa, từ vô số ngũ cốc chọn ra hạt ngon nhất để ăn. Các vị thì thư thái rồi, không ai nghĩ tới người khác sống ra sao?”
“ Mong các vị quan lão gia dừng bước, mà đâu có được, giống cái nhà này, vậy gọi nó là Chỉ Bộ lâu cho rồi.”
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên sẽ không nghe lời ông ta.
Triều đình vì chê niên hiệu Khánh Lịch không tốt, chuẩn bị thay đổi, nghe nói niên hiệu mới là Hoàng Hữu.
Trong khi toàn thiên hạ đang đợi hoàng đế phù hộ vạn dân bình an thì ngươi lại xây cái Chỉ Bộ lâu mới hoàng đế vào ở?
Hôm nay tới đây chỉ là để cổ vũ đám thợ vì công trường ngày càng lớn thôi.
Trương tuần kiểm đã điều động tới hơn sáu trăm bách tính bản địa, thêm vào thợ điều từ Đông Kinh, Nhữ Châu đã gần nghìn người, quản lý chừng đó người không phải việc đơn giản, bất cẩn một chút bị kẻ có mưu đồ trà trộn vào là biến thành đại họa ngay.
Di Lặc giáo chuyên môn làm loại chuyện này, thợ sửa sạn đạo ở đất Thục đã tạo phản, sương binh xây thành lũy Hà Bắc cũng tạo phản, đến ngay thợ sửa đê Tiền Đường cũng vô cớ tạo phản.
Điều này khiến Thiết Tâm Nguyên không thể không chú ý.
Thông thường mà nói người có oán hận lớn nhất chính là người làm công việc gian khổ nhất, rất dễ bị kích động.
Chính vì nguyên nhân đó mà gần đây Thiết Tâm Nguyên và Xảo Nhi mới thường xuyên tới công trường khai thác đá.
Đến trưa, Hỏa Nhi đánh một cái xe lừa tới, trên xe lừa có cái chum nước rất lớn.
Thiết Tâm Nguyên gọi những người thợ đá đang ăn lương lô tới uống canh thịt, đích thân múc một bát canh thịt đầy ú đưa cho người thợ già, rồi mới múc cho mình một bát xé bánh chấm nước ăn, bảo mọi người tự nhiên.
Người thợ già vớt trong bát mình ra một cục xương, cho vào bát thiếu niên bên cạnh, Thiết Tâm Nguyên thấy thế cũng vớt xương trong bát chia cho thiếu niên khác.
Chỉ là bánh của mọi người đen xì, còn bánh của Thiết Tâm Nguyên trắng bóc, trông rất bắt mắt.
Người thợ già thấy Thiết Tâm Nguyên muốn đổi bánh thì ngăn lại:” Người thế nào thì hưởng phúc phận đó, bọn lão hán cả đời ăn bánh đen không sao cả, tiểu tướng công vô duyên vô cớ cho họ bánh trắng, để họ ăn quen miệng rồi. Sau này không có bản lĩnh kiếm bánh trắng mà ăn thì chỉ còn cách làm đạo tặc thôi.”
Người già nói luôn có lý, vì thế Thiết Tâm Nguyên thản nhiên ngồi đó ăn bánh gặm xương, theo lời ông già thì đáng phải như vậy.
Chia hết chum nước thịt, Hỏa Nhi nhỏ giọng báo với Thiết Tâm Nguyên có ba người không ăn.
Ở cái thời đại vô cùng thiếu thốn này, lại có người đi từ chối bát canh thịt nóng hổi mà mình đáng được hưởng thì phải có nguyên nhân.
Thợ đá làm việc cực nhọc, ăn không no thì không thể làm việc được.
Chính quyền Đại Tống khá nhân tử với bách tính biên viễn, chỉ cần bỏ sức lao dịch là có cái ăn bù đắp, còn bách tính Đông Kinh không có cái may đó, khi đi lao dịch chẳng những phải tự mang công cụ, ngay cả lương khô do nhà làm.
Quan phủ giải thích là bách tính kinh đô giàu có, đa phần là nhà nhị đẳng, còn bách tính biên viễn thì nghèo khó.
Nhưng Thiết Tâm Nguyên thì biết một lý do khác, theo như đồng song có cha làm quan viên ở hộ bộ nói, sở dĩ có sự phân biệt đối xử như vậy do binh lực ở Đông Kinh rất mạnh, không sợ ngươi tạo phản.