Ngân Hồ

Chương 079: Nằm mơ!

Chương 079: Nằm mơ!


Thiết Tâm Nguyên quan sát ba thợ đá không ăn thịt ba ngày, Đường Đường cũng say ba ngày ...
Đến ngày thứ tư Đường Đường rời Nhũ sơn, khi Thiết Tâm Nguyên đi tiễn, nàng trang điểm rất xinh đẹp, lấy trong ống tay áo ra một xâu kẹo hồ lô đã khô đưa cho y.
Năm đó Vương gia trang mang tới học đường rất nhiều sơn trà, phân phát cho học sinh, nhưng chẳng ai thích ăn thứ quả chua lè đó, thế là Thiết Tâm Nguyên nấu chảy đường, xâu sơn trà thành chuỗi, nhúng vào đó xoay tròn, thành kẹo hồ lô.
Đường Đường rất thích ăn thứ này, luôn đòi Thiết Tâm Nguyên làm, nhưng y rất lười, chỉ làm đúng một lần.
Xâu kẹo hồ lô này hẳn là cái cuối cùng của nàng rồi.
Thiết Tâm Nguyên nhận lấy xâu kẹo, cười nói:” Sắp tới mùa thu hoạch quả rồi, ta không chỉ biết làm kẹo hồ lô vị sơn trà, còn biết làm nhiều loại nữa, đợi đó, tới mùa thu sẽ làm.”
Đường Đường nhoẻn miệng cười:” Làm nhiều vào, trước khi Biện Hà đóng băng ta sẽ theo gia gia tới Thục, gia gia ta nhậm chức ở Thành Đô.”
Thiết Tâm Nguyên bất ngờ lắm:” Tin tức này từ bao giờ thế?”
Mặt Đường Đường đỏ hoe, quay đầu sang bên:” Tháng tư ý chỉ đã xuống, nhưng Trường Giang nước lớn không đi được, phải đợi tới mùa đông đi an toàn hơn.”
Thiết Tâm Nguyên có chút thất thần: “ Vậy tháng chín ta về Đông Kinh, có vài thứ đưa cô.”
Nước mắt rốt cuộc cũng rơi ra, Đường Đường lắc đầu:” Ta không thiếu gì hết, chỉ thiếu kẹo hồ lô, không cần thứ gì khác.”
“ Vậy thì kẹo hồ lô, để tiểu thư nhà hoàng môn thị lang ngọt ngào suốt dọc đường tới Thục.”
Đường Đường cúi đầu nhỏ giọng nói:” Đa tạ thế huynh.”
Nói rồi nhảy ngay lên ngựa vung roi phóng đi, không một lần quay đầu lại.
Thiết Tâm Nguyên bần thần nhịt theo bóng áo đỏ đó hồi lâu, chợt nghe tiếng sụt sịt bên cạnh, quay sang thấy Xảo Nhi mũi hồng hồng, mắt có vẻ còn ươn ướt, đá hắn một cãi:” Ta mới là người đau lòng, ngươi khóc cái gì?”
“ Thằng vương bát đản nào khóc, ta đang bị cảm.”
“ À ...”
Xảo Nhi thấy Thiết Tâm Nguyên quay người bỏ đi thì nổi giận:” Đường Đường về Đông Kinh có gì mà đau lòng, ta bị cảm nghiêm trọng như thế mà ngươi chỉ "à" một tiếng thôi sao?”
“ Vậy ta đút thuốc cho ngươi uống nhé.” Tâm trạng không tốt, Thiết Tâm Nguyên cáu kỉnh nói:
Xảo Nhi tưởng tượng ra cái cảnh đó đã rùng mình:” Khỏi cần ngươi, di di đang sắc thuốc cho ta rồi, ngươi làm vài xâu kẹo hồ lô được không? Đường Đường mà không lấy ra thì ta quên mất.”
Thiết Tâm Nguyên lấy xâu kẹo hồ lô đã khô cong ra, cắn một miếng, nhai rất lâu mới nuốt được:” Trước kia có một người tên Bá Nha, hắn đánh đàn trên thuyền, có tiều phu ở trên bờ nghe, bất kể Bá Nha thay đổi âm luật ra sao thì tiểu phu đều hiểu, Bá Nha vui lắm, coi người đó là tri âm. Về sau tiều phu chết, Ba Nha chẻ đàn đốt, cả đời không đánh đàn nữa.”
Xảo Nhi hoang mang:” Nói tiếng người đi, biết ta đọc ít sách còn hay kể chuyện.”
“ Nói theo tiếng người là, sau này trừ Đường Đường yêu cầu ra, ta không làm kẹo hồ lô cho ai nữa.”
Xảo Nhi cướp lấy xâu kẹo hồ lo, cắn một quả, nhai vài miếng nhăn mặt nhổ luôn mồm:” Mốc rồi ...”
Thiết Tâm Nguyên giật lại xâu kẹo hồ lô, ăn tới khi chỉ còn lại cái que trúc, quay trở về nơi cắm trại.
Quay về lều, nhìn thấy Triệu Uyển mặc váy sa màu lục ôm gối ngồi trên giường của mình xem sách, dáng vẻ mê người.
Trong lều rất náo nhiệt, sáu con chó chạy vòng quanh, chẳng sợ nóng, vật lộn nhau. Trương ma ma đang thêu thùa, thấy Thiết Tâm Nguyên về thì đuổi đàn chó ra ngoài, nhưng bà ngồi ở cửa lều không đi.
Triệu Uyển liếc mắt một cái:” Đường Đường đi rồi à?”
“ Đi rồi.”
“ Ngươi không đau lòng sao?”
“ Không thoải mái.”
Triệu Uyển cúi gằm mặt xuống không dám nhìn y:” Ta là người xấu.”
Thiết Tâm Nguyên đi tới gần nắm tay nàng lắc đầu:” Không ai là người xấu cả, dù nàng hay là Đường Đường đều là người tốt.”
Triệu Uyển đứng bật dậy, nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm, đột nhiên nhỏ giọng thỏ thẻ:” Chẳng lẽ ngươi muốn cưới cả hai?”
“ Nằm mơ!
“ Nằm mơ!” Không ngờ câu này đồng thời phát ra từ cả hai người, Thiết Tâm Nguyên cười gian vuốt chóp mũi Triệu Uyển:” Biết ngay nàng sẽ nói thế mà.”
Triệu Uyển đỏ mặt, lúng túng rời giường:” Ngươi làm việc cả ngày mệt rồi, nghỉ sớm đi.”
Con mồi tới tận nơi, Thiết Tâm Nguyên nào để nàng thoát dễ dàng như thế, nhanh tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, dùng ngón tay nâng cằm lên:” Đến ngày trả nợ rồi.”
Triệu Uyển vùng vẫy thoát khỏi vòng tay y, yếu ớt nài nỉ:” Buông … buông ta ra, ma ma nhìn thấy bây giờ.”
Chết nỗi chính vì Trương ma ma ngồi ngay ngoài cửa, lại càng tăng thêm càm giác kích thích vụng trộm, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng truyền lại, Thiết Tâm Nguyên lại cúi đầu nhìn vào chỗ không nên nhìn, liền thấy gò ngực xinh xắn không ngừng nhô lên hụp xuống, tiểu cô nương hôm nay không quấn ngực nữa rồi.
“ Khụ!”
Một tiếng ho nhẹ khiến đôi tiểu tình nhân không khác nào bị sét đánh, Triệu Uyển kêu lên một tiếng vùng người thoát khỏi ma chưởng của y chạy biến ra khỏi phòng, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Thiết Tâm Nguyên vẫn còn giữ tư thế hơi cúi đầu xuống, lưu luyến hơi ấm trong lòng, xem ra con đường tới hạnh phúc còn có trở ngại không dễ vượt qua.
Thiết Tâm Nguyên sống hai kiếp người, nhưng hoàn toàn không có chút kinh nghiệm thực tế trong chuyện tình cảm, chỉ đầy bụng lý thuyết, thế nên gặp phải chuyện này cũng chẳng khác gì thiếu niên thông thường, sức kiềm chế chút cũng là đương nhiên.
Ngày hôm sau còn đang tính toán phải làm sao mới có thể đặt nụ hôn lên cơ thể thom tho ấy thì công trường ở Nhũ sơn rốt cuộc cũng xảy ra vấn đề, Trương tuần kiểm đã ra tay, phương pháp của hắn rất thô bạo mà cũng rất máu tanh, làm người ta không nỡ nhìn.
Hắn mang theo mười sáu sương binh.
Từ trên người những sương binh này chẳng nhìn ra chút khí chất quân nhân nào, khuôn mặt đen đúa còn mang vẻ chân chất của nông dân, nhưng bọn họ rút đao đâm chết ba láng tiềng của mình chẳng chút ngần ngại.
Người cuối cùng bị đâm chết còn hét lên :" Sửu Oa, ta là Lục thúc của ngươi, ta là Lục thúc của ngươi."
“ Tất cả thực thái sự ma đều phải bị giết!” Giọng Trương tuần kiểm âm lãnh như gió bắc tháng một:
Thiết Tâm Nguyên không cho hắn treo xác thị uy ba ngày, hắn thích treo ở đâu thì treo, không cho đặt ở công trường. Từ miệng người thợ già, Thiết Tâm Nguyên biết thêm một sự thật, triều đình xử lý thực thái sự ma đều giết cả nhà.
Nói cách khác có ba hộ không còn ai sống nữa.
Có người chết, sức chấn nhiếp thấy rõ, vốn công trường luôn có tiếng cười đùa trêu chọc nhau, giờ trừ khẩu hiệu làm việc ra thì chỉ còn tiếng thở nặng nề của dân phu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất