Chương 080: Xảo Nhi ngựa quen đường cũ.
Xảo Nhi bị cảm, đã hai ngày ở lý trong lều rồi.
Hôm đó xử lý xong công việc buổi sáng, Thiết Tâm Nguyên liền đi thăm Xảo Nhi, nào ngờ trong lều chẳng có lấy một cái bóng ma, gọi Hỏa Nhi tới hỏi cũng không biết gì, nói cả sáng mình ở chỗ thợ làm gốm, không chú ý.
Thiết Tâm Nguyên đi ra ao nước Xảo Nhi thích nhất tìm, nửa đường thì thấy một đoạn áo sa treo trên càn cây, biểu thị có nữ tử bên ao, đành quay về.
Đi một vòng không thấy Xảo Nhi đâu, lại có người báo quan sai phủ Khai Phong tới, nơi nào xuất hiện thực thái sự ma đều là chuyện lớn, phủ Khai Phong tất nhiên phái người tới xác nhận.
Người tiếp đãi quan sai là Trương tuần kiềm, Thiết Tâm Nguyên chẳng qua là nhân chứng bị gọi tới lăn tay là hết chuyện.
Khi đối diện với đề hình quan của phủ Khai Phong, Trương tuần kiềm biến thành người khác, vì cái bản mặt không biết nịnh bợ lại cố xun xoe ấy làm y lăn tay vội vàng rồi chạy mất.
Đưa cả bà nương và muội tử tới gặp quan trên đúng là Thiết Tâm Nguyên mới thấy lần đầu.
Người thợ già nói không sai, chỉ cần tay không ngừng là đá liên tục được vận chuyển tử nơi khai thác tới công trường.
“ Tiểu tướng công thực sự không dùng gỗ mà cũng làm được nhà sao?”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Nhà gỗ bị mối mọt khó mà bền lâu, không bằng làm thành bảo bằng đá, hiện thấy hao phí lớn, nhưng về lâu dài thì rẻ hơn nhà gỗ nhiều.”
Người thợ già xua tay:” Tiểu tướng công sai rồi, làm nhà gỗ tốn kém hơn nhà đá nhiều lắm, nhưng nhà đá thì quá đơn sơ, quý nhân không thích.”
“ Chưa chắc, lão trượng đợi căn nhà này xây lên, lúc đó xem có thể nói nó đơn sơ không.”
“ Được, được, lão hán đợi ...” Người thợ già vừa nói tới đó thì thấy Trương tuần kiểm tới, nụ cười tắt ngay, cầm công cụ đi đục đá:
Thiết Tâm Nguyên cũng muốn chạy, cái loại người để lão bà và muội tử ở lại đơn độc với quan trên là thứ không nên dây, loại người này tương lai không bay cao thật vô lý.
Trương tuần kiểm nhổ bãi nước bọt về phía người thợ già, lẩm bẩm gì đó mới quay sang Thiết Tâm Nguyên:” Tiểu tướng công, ao nước liệu có thể ...”
Thiết Tâm Nguyên chặn họng ngay:” Trưởng công chúa ở đó.”
Trương tuần kiểm nghe vậy thất vọng, ở nơi này Trưởng công chúa là trời.
Bao năm qua Trưởng công chúa luôn ở trong đạo quán tu luyện, chưa bao giờ làm khó hương thôn, lần này còn tự bỏ tiền xây nhà, Trần Lưu chỉ góp lao dịch, so ra bây giờ xây nhà còn tốt hơn là mùa đông lao dịch.
Thở dài một tiếng, chắp tay nói:” Tiểu tướng công đừng xem thường Trương mỗ, một khi quan chức không còn, ngay ngày mai bị diệt môn.”
Cũng chỉ là lời an ủi bản thân thôi, vốn sống an lành, thấy cơ hội quang tông diệu tổ, thế là bất kỳ chuyện làm mất mặt tổ tông gì cũng làm.
Thiết Tâm Nguyên không bình luận.
Tới bữa tối Xảo Nhi mới về, nhưng hồn vía lại ở đầu đâu.
Xem ra khỏi cảm rồi, ăn liền ba bát cơm to, chứng tỏ tên này ngay cả buổi trưa cũng không ăn.
Hôm nay ít người ăn, Trưởng công chúa mở yến tiệc trong Tử Thần quan, mẹ đi thưởng thức bữa ăn ngon hiếm có, chỉ còn lại Thiết Tâm Nguyên và bảy huynh đệ Xảo Nhi.
Chẳng hỏi Xảo Nhi đi đâu, nếu mình cần biết thì Xảo Nhi sẽ tự nói.
Dùng lò rèn muốn đúc ra thép xoắn là rất khó, dù làm ra được cũng là thép giòn bẻ một cái là gãy, trừ khi thợ rèn đem thép xoắn nung qua lò rồi rèn từng búa một thì mới có đủ độ dẻo dai.
Làm mái vòm cung điện rất cần thứ thép này.
Xảo Nhi rèn thép rất bắt mắt, ánh lửa chiếu đỏ cánh tay và lồng ngực hắn, mồ hôi tóa toàn thân, người sáng bóng như bức tượng đồng, cực kỳ mỹ cảm.
Hỏa Nhi, Thủy Nhi đều là những thợ rèn giỏi do Xảo Nhi dạy dỗ, phối hợp rất ăn ý, chỉ cần Xảo Nhi đập búa nhỏ vào chỗ nào, búa lớn trong tay họ sẽ choang choang nện xuống, biến thanh thép nóng chảy biến thành bất kỳ hình dạng nào mình muốn.
Rèn xong một lò thép, Xảo Nhi pha ấm trà ngồi xuống bên cạnh Thiết Tâm Nguyên:” Làm sao mới có thể vào Tử Thần quan?”
Thiết Tâm Nguyên vẫn tiếp tục đọc sách:” Hai cách, một là leo tường, hai là tự biến mình thành hoạn quan.”
“ Ý ta là làm sao vào mà không ai biết.”
“ Dễ, đào đường hầm, ngươi giỏi chuyện này nhất mà, có điều phải chú ý, đừng để nữ nhân trong đó mang thai, nếu không là chuyện chết người đấy.”
“ Ta không xấu xa như vậy.”
Thiết Tâm Nguyên gập cuốn sách lại, bình thản nói:” Ngươi gặp được một nữ đúng ý, nữ tử đó chẳng những phong tình vô hạn, mà mỗi câu nói đều chạm tới trái tim ngươi. Ngươi rất muốn cùng nàng trọn giấc Vu Sơn, nhưng vì cách bức tường, chỉ có thể truyền nhau những lời tình tứ.”
Thấy Xảo Nhi im lặng không nói, vỗ vai hắn:” Ta cũng gặp nữ tử đó rồi, nàng còn muốn ta nhìn thân thể mình qua một cái lỗ.”
“ Ngươi có nhìn không?” Xảo Nhi hỏi vội:
“ Không, ta còn lấy một cành cây bịt cái lỗ đó vào.”
Thiết Tâm Nguyên nghe thấy rõ ràng tiếng thở phào của Xảo Nhi, vỗ đầu, vừa xong phải nói là nhìn thấy rồi mới đúng, tên khốn Xảo Nhi này không biết nhiễm từ đâu cái thói đa tình, nữ nhân của huynh đệ thì hắn tránh xa mười vạn tám ngàn dặm, còn nữ nhân khác chỉ cần vừa mắt là không biết cấm kỵ gì nữa.
Xảo Nhi nằm xuống bãi cỏ, bỗng nhiên buông một câu triết lý:” Làm nữ nhân thật đáng thương.”
“ Sao lại nói thế?”
“ Đề hình quan dẫn lão bà và muội tử của Trương tuần kiểm đi ...”
Thiết Tâm Nguyên gạt ngay đi:” Không liên quan tới chúng ta, chuyện đôi bên tình nguyện, ngươi nói gì cũng là sai.”
Xảo Nhi vẫn cứ lẩm bẩm:” Trời đã sắp tối rồi mà bọn họ vào rừng thông tản bộ.”
Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời dùng để miêu tả Xảo Nhi, Thiết Tâm Nguyên tốn rất nhiều nước bọt nhưng hắn cắn chặt răng không kể chuyện trải qua hôm nay, một mực đánh trống lảng.
Thế này thì phiền rồi, nếu là loại nữ nhân như Vương Bà Tích, Xảo Nhi sẽ kể ngay, thậm chí còn khoe khoang thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân cao siêu của mình.
Giờ không hé một lời, Thiết Tâm Nguyên không có cách ứng phó, tiếp tục thế này chẳng biết rồi xảy ra tai họa gì.