Ngân Hồ

Chương 079: Nhân Nghĩa Đạo Đức. (1)

Chương 079: Nhân Nghĩa Đạo Đức. (1)


Vương Nhu Hoa thấy tiểu công chúa đi rồi, thị vệ thì trong góc tường cười lăn lộn mang theo tâm trạng nửa buồn cười nửa bất an vào nhà, thấy nhi tử đang lấy lược chải lông cho hồ ly, nói:” Nhìn không ra con mẹ có bản lĩnh lừa tiểu công chúa.”
Thiết Tâm Nguyên thấy giọng điệu của mẹ rất có vấn đề:” Con bị ép mà, nếu không hồ ly nguy mất.”
“ Nói bậy, tiểu công chúa không hề có ý hại nó, con không thấy nó được buộc chặt như vậy à, làm sao nguy hiểm được? Người ta chỉ muốn kiếm một người bạn để nói chuyện thôi.”
“ Mẹ, con nghe tiên sinh nói rồi, không cưới công chúa được, ai cưới là người đó xui xẻo.”
Vương Nhu Hoa sao không biết điều ấy, công chúa Đại Tống không đáng tiền, từ khi thái tổ lập ra quy củ thu hồi toàn bộ quyền bính của phò mã, trừ chức hàm tiết độ sứ hữu danh vô thực ra thì chỉ được hưởng thụ chút vàng bạc mà thôi.
Phò mã không được tham dự chính sự, quan trọng nhất là cưới công chúa thì sẽ ở trong phủ công chúa, nói cách khác, trong nhà chỉ công chúa có tiếng nói, phò mã chỉ là khách mà thôi, tương lai có con mang họ Triệu hay họ công chúa thì phải xem công chúa cao hứng hay không.
Nên phàm là nam nhi có chút truy cầu sẽ không cưới công chúa, nếu không quên cái gọi là hảo nam nhi chí tại bốn phương đi.
“ Con của mẹ sau này làm quan làm tướng mới đúng, nên tránh xa công chúa.”
“ Dạ, con biết rồi.” Thiết Tâm Nguyên cực kỳ tán đồng, điều này được tiên sinh giáo huấn, cưới công chúa là việc khổ sai, chẳng hề có tí phong quang nào:
Hai mẹ con đang nói chuyện thì hồ ly khom người ho liên tục, đang sợ nó bị thương ở đâu thì nó khạc từ miệng ra một viên trân châu to bằng ngón tay, đắc ý vẫy đuôi khoe công.
“ Cái thứ không ra gì!” Vương Nhu Hoa mắng, nhặt viên trâu châu cho vào nước sạch rửa, sau đó còn lau cẩn thận, để trước đèn đánh giá:” Ồ, là trâu châu Hợp Phố, có máu xanh nhạt, hẳn là từ Vọng Đoạn trì ... Năm xưa thái tổ mẫu của con có sáu viên ...”
Lời nàng không nói hết là tiểu công chúa này được sủng ái không phải nhỏ đâu.
Hồ ly bị treo cả ngày mệt rồi, dùng cái đuôi lớn xù xì che mũi, nằm vào trong cái thùng gỗ kia, chẳng mấy chốc thân thể nhấp nhô theo quy luật.
Thiết Tâm Nguyên cũng chào mẹ về phòng, lấy cuốn Đông Kinh doanh tạo ra đọc, còn không ngừng dùng bút vẽ lên bản đồ phường thị của Đông Kinh.
Xem hết bản đồ phường Vĩnh An thì trăng ngoài cửa sổ cũng đã mọc, ánh trắng soi rọi khắp phòng, tới cả chỗ ngọn đèn dầu tù mù của y không chiếu tới.
Thiết Tâm Nguyên mở cửa ra một cái là hồ ly cảnh giác ngẩng đầu nhìn quanh, sau đó lại nhét đầu vào đuôi ngủ tiếp.
“ Nguyên Nhi, trời không còn sớm nữa, đi ngủ đi, xem sách dưới đèn dầu hại mắt lắm.” Giọng của mẹ từ gian trong truyền ra.
“ Vâng ạ.” Thiết Tâm Nguyên đáp một tiếng rồi đi ra sân, ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn trăng tròn trên trời:
Mỗi khi trăng tròn Thiết Tâm Nguyên không cách nào ngủ được, đầu óc trở nên cực kỳ phấn kích, y phải nhịn để mình không ngửa mặt lên trời hú dài, nhưng huyết khí trào dâng trong lồng ngực khiến tim đập như trống trận.
Trong thân thể thấp bé, gày gò chôn dấu trái tim sục sôi.
Một con dao nhỏ lặng lẽ trượt từ ống tay áo ra, lập lòe hàn quang, con dao này do y hỗ trợ Tiểu Xảo Nhi rèn ra, tuy không to, nhưng là thép bách luyện, thổi đứt tóc không thành vấn đề.
Dùng mũi dao đâm ngón giữa, một giọt máu xuất hiện dưới ánh trăng.
Nhìn giọt máu lớn dần, cuối cùng thành dòng chảy xuống, rơi xuống đất lạnh, sau đúng mười giọt, máu không chảy nữa, tâm tình Thiết Tâm Nguyên cũng được thả lỏng, dùng xẻng xúc chỗ đất đó hất vào bụi hoa đang nở rộ.
Nhón chân đi vào nhà, đóng cửa lại nằm lên giường thở ra một hơi dài, chết tiệt, mỗi khi trăng tròn là mình lại bất thường, con bà nó chứ, hi vọng không phải dấu hiệu bệnh cao huyết áp, tí tuổi đầu mà mắc bệnh này thì xong hết rồi.
Khi ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào thì Thiết Tâm Nguyên đã dậy lâu rồi, đêm qua ngủ rất ngon, cảm giác kỳ quái kia giống như chuyện từ rất xa xưa, trở nên không chân thật nữa.
Sáng hôm sau đeo túi sách lên người, hồ ly theo sát bên cạnh, mẹ quyết định rồi, hồ ly không được vào cung nữa, hoặc là theo mẹ tới cửa hiệu, hoặc theo Thiết Tâm Nguyên tới học đường, dù thế nào cũng không để nó ở nhà một mình.
Thành Đông Kinh vừa mới thức tỉnh, xe chuyên bán nước nóng rửa mặt dừng ở ngõ, rất nhiều phụ nhân mắt lim dim ngáp liên tục đi ra, đưa bô cho cho dạ hương lang, rồi đưa thùng gỗ cho hỏa kế bán nước, lười nhác đi về phía quán bán đồ ăn sáng.
Hôm nay Thiết Tâm Nguyên quyết định ăn hồn đồn, Tiểu Hoa liên tục chặn hai phụ nhân hi vọng họ tới quán của mình, đều bị họ lạnh lùng từ chối.
Từ khi mẹ Tiểu Hoa bị bệnh, hồn đồn Tiểu Hoa nấu ra chẳng ai muốn ăn, tiền kiếm được mỗi ngày giảm đi rất nhiều.
Nhi tử nhà Trương đại hộ được những đứa bé khác xúm xít vây quanh đi tới, mỗi đứa ngậm một cái bánh thịt ở mồm, đi đứng ngênh ngang.
Từ xa thấy Thiết Tâm Nguyên và hồ ly liền hoan hô chạy tới, giơ cao bánh thịt:” Nguyên ca nhi, ta mời ngươi ăn ...”
“ Hồn đồn!” Thiết Tâm Nguyên cắt ngang:
“ Vậy thì ăn hồn đồn.” Trương Bàn Tử không thẹn là con nhà thương cổ, đổi giọng trơn như không:
“ Mỗi người hai bát lớn, sau này đều ăn cái này.” Sớm trở thành đại ca trong học đường, Thiết Tâm Nguyên lập quy củ.
Tiểu Hoa vò chặt cái khăn, mắt đẫm lệ, đột nhiên mái tóc rẽ ba nhánh trông buồn cười của nó bị người ta vỗ một cái, nó theo thói quan rụt cổ lại, giọng mang tiếng khóc:” Đừng đánh ta.”
“ Khóc cái rắm, mau làm hồn đồn, đói chết rồi, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, tổng cộng mười sáu bát, mau lên, đi học muộn thì ngươi chịu đòn thay ta nhé.”
Nghe được giọng nói quen thuộc này, Tiểu Hoa liền không khóc nữa, quệt vội nước mắt, đứng lên cái ghế đẩu, dù thế vẫn thấp một chút, phải nhón chân, chuẩn bị làm hồn đồn.
Nhìn Tiểu Hoa chân tay lóng ngóng, Thiết Tâm Nguyên kéo nó xuống, tự mình động thủ nấu hồn đồn.
Một bát mười sáu cái hồn đồn, đó là quy củ mẹ Tiểu Hoa định ra, Thiết Tâm Nguyên định cho mỗi bát mười cái, bảy tên khốn kia đều ăn bánh thịt lớn, đoán chừng no rồi.
Hồn đồn nhà Tiểu Hoa to mà vỏ lại mỏng, ăn không tệ, chỉ là khó làm, nấu lâu thì nát, cuối cùng là chỉ có thể ăn vỏ bột mì với thịt viên, mà nấu chưa đủ thì thành hồn đồn sống.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất