Chương 080: Nhân Nghĩa Đạo Đức. (2)
Thiết Tâm Nguyên vừa nấu hồn đồn vừa đếm, khi đếm tới hai trăm thì hồn đồn đã sôi hai lần, nhanh chóng vớt ra, rới thêm canh gà hành, nháy mắt với Tiểu Hoa bê lên cho mấy thằng vương bát đản:” Nhớ kỹ, đếm tới hai trăm là hồn đồn chín, đừng làm sai, mẹ ngươi bệnh, cha ngươi không giúp được, vậy phải tự mình nỗ lực thôi.”
Tiểu Hoa bối rối cọ tay vào tạp dề:” Muội không biết đếm.”
... .... câm nín …
Thiết Tâm Nguyên vỗ đầu, lấy thẻ đếm trong túi sách của mình ra, thấy không đủ lấy luôn cả của Trương Bàn Tử, góp đủ hai trăm cái đặt vào tay Tiểu Hoa: “ Mỗi khi nấu hồn đồn thì đặt từng cái sang một đêm, tốc độ thế này.”
Dạy Tiểu Hoa cách làm xong, Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống bàn đợi Tiểu Hoa nấu hồn đồn cho mình.
Sau khi y ăn phải một bát hồn đồn sống và một bán vỏ bánh thịt viên, cuối cùng đám Trương Bàn Tử cũng được ăn bát hồn đồn hợp cách.
Trương Bàn Tử vẻ mặt thô bỉ trả tiền, theo sau Thiết Tâm Nguyên cười nịnh bợ:” Đại ca, sau này chuyện của đại tẩu là chuyện của tiểu đệ, bọn đệ sẽ ngày ngày ăn hồn đồn, đứa nào dám không ăn thì ném túi sách vào nhà xí.”
Thằng nhãi này mới mười một tuổi đầu mà đã suy nghĩ dâm dục như thế, phải thay cha mẹ nó dạy bảo mới được, Thiết Tâm Nguyên còn chưa kịp ra tay thì có giọng nói chướng tai vang lên sau lưng:” Ui chao, Nguyên ca nhi tốt quá, giúp Tiểu Hoa như thế, chẳng nhẽ muốn đưa về làm nha hoàn?”
Cái giọng này khỏi nhìn cũng biết là ai, Thiết Tâm Nguyên tạm tha cho Trương Bàn Tử, quay đầu nhìn Cố đại tẩu, giọng ngây thơ mà nghiêm khắc:” Tiên sinh dạy cháu như thế, hàng xóm láng giềng tương trợ lẫn nhau, sao thẩm nhẫn tâm nhìn tiểu cô nương mới bảy tuổi phải vất vả nấu hồn đồn mà không giúp?”
Cố đại tẩu xoay cái mông phì nộn:” Lão nương thích nhìn nó đuổi khách đi đấy, sao, con gà trống chưa có lông đã biết bảo vệ đồ ăn à?”
Thiết Tâm Nguyên thấy hồ ly đang khom người, chỉ chỉ quán bánh đối diện, hồ ly lập tức chạy qua đó đánh rắm, nó ngày nào cũng thanh lý dại dạy vào giờ này.
“ Thẩm là người lớn, cháu không làm gì được, có giỏi thì thẩm nói lời này với mẹ cháu.”
Cố đại tẩu xì một tiếng:” Bà mẹ quả phụ của ngươi thì ăn sống được lão nương chắc? Giỏi thì gọi mẹ mày tới đây, xem xem có vô lễ như mày không.”
“ Mẹ nó còn vô lễ hơn nó, Cố Đại Trùng, cái mông lớn của cô có đè nam nhân nhà cô chết ngạt thì ta cũng mặc kệ, dám động vào nhi tử ta, lão nương lấy dao đâm nát mông đấy.”
Cố đại tẩu lúc này mới phát hiện Vương Nhu Hoa đứng sau lưng mình, giật này mình, đang định chửi thì Vương Nhu Hoa thong thả nói tiếp:” Lát nữa hẵng chửi, khách nhà cô không trả tiền đã chạy sạch rồi kìa.”
Tức thì có tiếng kêu như heo bị chọc tiên làm cả con ngõ nhỏ giật mình, rồi tiếng chửi ố uế tuôn ra như pháo liên châu, khó khăn lắm mới tóm được một tên hán tử đang vịn cột nôn ọe, Cố đại tẩu cào cấu, tên khốn này ăn mà không trả tiền.
Hán tử mãi mới thoát được cánh tay hộ pháp của Cố đại tẩu, rống vào mặt mụ:” Ai bảo quán nhà mụ thối như nhà xí, lão tử tối qua được bữa rượu ngon, giờ hay rồi, nôn hết sạch, lão tử không bắt mụ bồi thường là may, dám đòi tiền à?”
Rồi chỉ bãi nôn:” Đấy, cơm nước nhà mụ đấy, không thiếu hạt nào đâu, còn cho thêm nữa cơ.”
Đám đông vây quanh không ít người nôn khan, Vương Nhu Hoa cũng mặt mày nhợt nhạt, nhét hết đám trẻ con vào xe ngựa nhà mình, mau chóng rời khỏi chỗ này, để lại Cố đại tầu ngồi bệt dưới đất gào khóc tru tréo.
“ Mẹ, thì ra mẹ cũng biết chửi người.”
Vương Nhu Hoa hôm nay nàng có việc đi ngang qua đây, không ngờ gặp chuyện vừa rồi, gõ đầu nhi tử:” Mẹ mà không biết thì làm sao nuôi được con lớn thế này, còn con đó, sao ác như thế? Cố đại tẩu tuy khắc bạc, con chửi mắng thế nào cũng không sao, lại bảo hồ ly phá hỏng chuyện làm ăn của họ, ba mẹ con họ uống gió mà sống à?”
Thiết Tâm Nguyên thản nhiên nói:” Tiên sinh nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận.”
Vương Nhu Hoa nhìn nhi tử hồi lâu, tới khi nhi tử cúi đầu xuống mới nói:” Nhi tử của mẹ phải là hảo hán đỉnh thiên lập địa như cha con, chứ không phải kẻ độc ác bất chấp sinh tử của người ta. Mẹ không cần biết câu nói kia là ai dạy con, nhưng mẹ không muốn nghe lần thứ hai, chuyện Cố đại tẩu làm khi nãy, chính mẹ của con cũng đã làm, con được mẹ nuôi lớn bằng thủ đoạn mà chính con coi thường đấy!”
“ Trên đời này không có ai hoàn mỹ, ít nhất mẹ chưa thấy, ngoại tổ phụ của con lúc qua đời đánh giá bản thân tốt xấu mỗi thứ một nửa, làm một số chuyện lợi cho quốc gia bách tính, cũng làm những chuyện thương thiên hại lý, diêm vương cũng sẽ không tha.”
“ Ngay cả ngoại tổ phụ con cũng thế, con thấy sao?”
Thiết Tâm Nguyên không nói gì, hai mẹ con cứ thế im lặng cho tới cửa học đường, Thiết Tâm Nguyên mới nhìn mẹ:” Con thấy người ta người không phạm ta, ta không phạm người, thế là tốt nhất.”
“ Con luôn là đứa có chủ kiến, nếu con nghĩ thế thì mẹ mong con cả đời bình yên vui vẻ, đừng hối hận.”
Mẹ đi rồi, Thiết Tâm Nguyên gãi đầu, giao hồ ly cho Thủy Châu Nhi đợi bên học đường, cùng đám đồng song đi vào, hôm nay tiên sinh sẽ kiểm tra một cách hệ thống bài vở thời gian qua.
Sau khi đám học sinh khoanh chân ngồi ở chỗ mình một lúc thì tiên sinh đi vào, quét một vòng quanh học đường, giao những đứa học sinh khác viết chữ, tới bên cạnh Thiết Tâm Nguyên nói:” Đọc thuộc bản kinh đi.”
Thiết Tâm Nguyên tập trung tinh thần, đọc:” Bác Ái gọi là Nhân, thi hành ra cho đúng thì gọi là Nghĩa. Do theo Nhân và Nghĩa đó mà làm thì gọi là Đạo. Lòng mình đầy đủ không trông đợi bên ngoài thì gọi là Đức. ...”
Mới đọc được câu đầu thì dừng lại, Trương Bản Tử len lén liếc nhìn, không hiểu sao đại ca mọi khi luôn đọc bài làu làu hôm nay lại quên.
Quách tiên sinh không vội, nhìn đứa học sinh này chờ đợi.
“ Tiên sinh, hôm nay học sinh giúp một cô bé, trừng trị một phụ nhân khắc bạc, con vốn rất hài lòng cách làm của mình, nhưng lại bị mẹ mắng là ác độc, cho nên con hoài nghi câu bác ái gọi là nhân. Xin tiên sinh chỉ bảo.” Thiết Tâm Nguyên đem đầu đuôi câu chuyện hôm nay thuật một lần:
Quách tiên sinh trầm ngâm, với đứa học sinh này, ông hết sức cẩn thận: “ Ngươi có một vị mẫu thân như thế là may mắn, luận lòng dạ mà nói, vi sư chắc gì đã bằng. Ta chỉ có thể giải thích cho ta từ ý tứ kinh sách, ngộ được hay không là ở ngươi chứ không phải ở ta. Thanh Nguyên Thành Tư đại sư từng nói, mới đầu tham thiền, nhìn núi thấy núi, nhìn sông thấy sông. Khi thiền có cảm ngộ, nhìn núi không phải núi, nhìn sông không phải sông. Khi hoàn toàn ngộ được, nhìn núi vẫn là núi, nhìn sông vẫn là sông. Mỗi một cảnh giới đều có lĩnh ngộ khác nhau.”
“ Vì thế đọc sách nằm ở lĩnh ngộ, ở cảm thụ, ở tri tâm, chứ không phải ở truyền thụ.”
“ Lời Hàn Xương Lê là căn bản, mẫu thân ngươi cũng đã làm được hợp với chữ nhân, đã là nghĩa nhân, ngươi nhìn thấy rồi thì theo bước chân mẫu thân là được, sao phải nghĩ nhiều?”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Con thấy cách làm của mẹ không chính xác lắm.”
“ Vậy thì hãy làm theo ý của ngươi, ngươi còn nhỏ, còn đường quay đầu, phát hiện mình sai thì quay đầu, như thế hiểu kinh nghĩa càng sâu, cho nên dù làm gì, với ngươi mà nói đều không có tổn thất.” Quách tiên sinh nghiêm tục nói:” Hôm nay lòng không tĩnh vậy thì không học nữa, viết ba trăm chữ mẫu, để tâm thần yên tĩnh lại hẵng nói chuyện khác.”
“ Vâng ạ.” Thiết Tâm Nguyên chắp tay đi ra khỏi lớp, một mình ngồi dưới hành lang, lấy bút mực ra, bắt đầu chăm chú viết chữ mẫu, y thấy mình đúng là cần bình tâm lại.
(*) Chương này rất hay, truyện này có nhiều chương mang bài học nho nhỏ như vậy, đáng suy ngẫm.