Chương 081: Tái ngộ không tình cờ. (1)
Viết ba trăm chữ mẫu, đó là hình phạt vô cùng nghiêm khắc, cho nên khi đám Trương Bàn Tử tan học về nhà, Thiết Tâm Nguyên vẫn đang viết chữ.
Y phát hiện đây thực sự là một môn kỹ thuật khảo nghiệm sự kiên nhẫn, vốn kiên nhẫn dựa theo chữ trẻ con để viết, sau khi hơn trăm chữ, bất tri bất tri bất giác tăng tốc, đến khi đám Trương Bàn Tử tan học thì viết cực nhanh rồi.
Quách tiên sinh đứng sau lưng Thiết Tâm Nguyên cảm thán:” Hôm nay tới đây thôi, ta phạt ngươi viết chữ không phải vì viết chữ, mà để tĩnh tâm, không được thì phạt cũng vô ích, đi đi …”
Nói xong ông ôm sách đi về hậu đường, Quách phu nhân đã chuẩn bị xong cơm nước, rất đơn giản, hai món chay, một món dưa muối và một bát cơm trắng mà thôi.
Đợi Quách tiên sinh ngồi xuống bàn, Quách phu nhân rót cho ông một chén rượu: “ Hôm nay sao lại nỡ phạt môn sinh đắc ý thế?”
“ Thằng bé đó quá thông minh, thường những đứa bé thông minh không có tính nhẫn nại, sau này phải rèn luyện tâm tính của nó.”
“ Ông không sợ dọa nó sợ chạy mất à, vị kia ở Thượng Thổ kiều tuyên bố, chỉ cần Nguyên ca nhi qua đó, miễn toàn bộ học phí.”
Quách tiên sinh nhấp một ngụm rượu cười:” Hổ làm sao theo lợn học cách ăn cơm được.”
Quách phu nhân cười lớn:” Chẳng lẽ ông là hổ?”
Nụ cười của Quách tiên sinh tắt dần, lấy tay vỗ vỗ bàn:” Ài, lão phu chẳng qua chỉ là một con chó ngao thôi.”
Thiết Tâm Nguyên thu thập đống chữ viết hỗn loạn trên bàn, hướng về phía hậu đường thi lễ rồi rời đi.
Hôm nay là ngày đám Tiểu Xảo Nhi chuyển nhà, cho nên cần mau qua đó, mặc dù nói bọn chúng chẳng có gì để chuyển, đây vẫn là một ngày đáng kẻ niệm, bắt đầu cuộc sống mới.
Thủy Châu Nhi đã đợi tới dài cả cổ rồi, ôm hồ ly nhón chân nhìn, muốn vào trường lại không dám, bên trong có con chó đen rất to.
Thiết Tâm Nguyên ra rồi kéo nó chạy như bay tới phế viên.
Trong phế viên cũng không có nhiều thay đổi, Dương Hoài Ngọc suốt ngày ôm thanh đao chém ngang bổ dọc, hò hét như điên xông về phía một cái cây rồi chém chan chát, tới khi cái cây đổ sập xuống mới nhắm mắt thở một hơi dài như một vị đao khách vĩ đại, sau đó chậm rãi thu đao.
Đám Tiểu Xảo Nhi cũng đang vung đao, nhưng mà đao gỗ thôi, đây là là thanh đao thứ ba rồi, mỗi lần đổi thanh đao nặng hơn. Giờ đang dùng thanh bằng gỗ cứng vót thành, nhẹ hơn cương đao một chút.
Mấy tiểu cô nương đã gói ghém đồ chuyển ra ngoài, ngồi ở hành lang buồn chán nhìn các vị ca ca luyện đao.
Tìm một vòng không thấy ba vị lão binh đâu, Thiết Tâm Nguyên đang định hỏi thì Dương Hoài Ngọc lau mồ hôi đi tới:” Mẫu thân ta mời ba vị gia gia về rồi, nhị đệ ta cần chỉ điềm.”
Vân Sơ quan sát sắc mặt hắn:” Nghe khẩu khí có vẻ huynh không oán giận gì nhỉ?”
Dương Hoài Ngọc vừa lau lồng ngực bóng nhẫy của mình vừa cười:” Có gì mà phải giận, mẫu thân ta cho rằng Dương gia cần nhị đệ ta làm rạng danh, tất nhiên sẽ tập trung toàn bộ vào nó.”
“ Huynh thấy bản thân có thành công được không?”
Dương Hoài Ngọc rút cương đao trên mặt đất lên, co ngón tay búng vào thân đao keng một tiếng:” Ta sau này dựa vào nó kiếm cơm, à phải rồi, nhà mới của các ngươi để lại một gian cho ta nhé, ta không muốn về nhà nữa.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn thật kỹ Dương Hoài Ngọc, tên này không có chút thất vọng chán nản nào, xem ra thay đổi không ít rồi, cười:” Tất nhiên, nhưng huynh phải lo cơm nước.”
“ Ha ha ha, yên tâm, ta còn có một trang tử, hai cửa hiệu, tuy không thể đại phú đại quý, nhưng nuôi ăn mấy người không thành vấn đề.”
“ Huynh phân gia rồi à?” Thiết Tâm Nguyên kinh ngạc, giọng hơi cao khiến cho đám Tiểu Xảo Nhi đồng loạt nhìn qua:
“ Dương gia sẽ không để một đứa nhi tử vô dụng ở trong đại trạch môn, mẫu thân ta cũng là có ý tốt, nếu như ta còn ở trong phủ, khả năng xảy ra nhiều chuyện, vì gia tộc, ta rời Dương phủ tự lập là lựa chọn tốt nhất.”
Thiết Tâm Nguyên nhăn mũi:” Chỉ là càm thấy huynh hơi thảm.”
“ Thảm á? Ha ha ha, ta sống hai mấy năm, đây là lúc cao hứng nhất, rốt cuộc không có người lải nhải bên tai ta, bảo ta phải làm sao để quang tông diệu tổ, làm sao để xuất tướng nhập tướng. Chắc ngươi không tin, khi còn nhỏ mẫu thân ta yêu cầu ngồi bô cũng phải giữ phong độ.”
“ Thế mất Tô đại mỹ nhân rồi, không thương tâm à?”
“ Thời gian qua ta nỗ lực luyện võ, kết quả phát hiện ra, không có nàng hình như cũng chẳng sao.”
Thiết Tâm Nguyên không muốn bình phẩm chuyện này, một người ngày nào cũng bị huấn luyện tàn khốc rút cạn tinh lực, ngả người xuống là ngủ luôn thì đâu ra thời gian để mà đa sầu đa cảm.
Mà hắn có muốn Tô Mi hay không liên quan chó gì tới mình, nên Thiết Tâm Nguyên chỉ hỏi một câu thôi.
Người trung gian đã tới từ lâu, còn vô cùng thiện ý giúp đám Tiểu Xảo Nhi thuê một cái xe ngựa, trong mắt ông ta, cả cái nhà lớn chuyển nhà, thế nào cũng có nhiều đồ phải chuyển lắm.
Không ngờ tới phế viên mới biết mình nghĩ nhiều rồi, tổng cộng mười ba đứa bé, mỗi đứa một cái túi nhỏ, vác thêm chăn đệm, thế coi như chuyển nhà xong.
Đoàn người phấn chấn kéo nhau đi tới ngõ Phả La cách đó bốn dãy phố, đừng ở đầu gõ có thể nhìn thấy nóc đại điện Đại tướng quốc tự không xa, đó là cái ngõ nhỏ nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng càng đi sâu bên trong càng thấy có vấn đề, ngõ vắng tanh, cảm giác âm u, cỏ dại mọc rất nhiều, quay đầu nhìn phố xá nhộn nhịp ngoài kia như thế giới khác hẳn.
May không phải đi xa, Trạch viện người trung gian mua không to lắm, nằm giữa ngõ, trước sau chỉ có hai dãy thôi, đều làm bằng gỗ mộc đã thâm lại, trông có chút năm tháng, đám nam hài ở tiền viện, nữ hài ở hậu viện, đây là đình viện tiêu chuẩn của Đông Kinh.
Một cây dâu lớn mọc giữ thiên tỉnh, cành lá vươn cả ra ngoài, chỉ là lá cây xanh mướt ngày nào đang cùng gió thu lác đác rụng xuống.
Cây dâu chưa chặt đi, chứng tỏ khuê nữ nhà này chưa xuất giá, nhìn cái cây to bằng miệng bát tô, Thiết Tâm Nguyên rất lo cho khuê nữ nhà này, cái cây ít nhất hai mươi tuổi, không biết khuê nữ nhà này ở trong nhà bao năm.
Ba con khỉ Tiểu Linh Nhi, Tiểu Phúc Nhi, Tiểu Hỏa Nhi từ lúc vào nhà là không chịu yên, treo hết từ cột nhà lên mái ngói, ngang ngược chiếm lấy phòng mình thích, bị Tiểu Xảo Nhi quát cho mới đem chăn đệm của mình lên lầu, phòng sát đường tầng dưới dùng làm xưởng.