Chương 083: Nữ nhân là mầm họa.
Sáng hôm sau Thiết Tâm Nguyên đặc biệt cho mọi người nghỉ một ngày, dân phu ở Trần Lưu muốn về nhà có thể về, chỉ cần sáng mai tới làm việc đúng giờ là được.
Thư đưa vào Tử Thần quan không có hồi đáp, Thiết Tâm Nguyên nóng ruột đi đi lại lại trước cửa quan, lúc nào mẹ và Triệu Uyển còn chưa ra thì y còn chưa thể yên tâm.
Mặt trời lên tới ba cây sào cửa quan mới từ từ mở ra, một đạo cô chừng trên dưới ba mươi, xinh đẹp nhưng nghiêm nghị đi tới nói với Thiết Tâm Nguyên:” Trưởng công chúa có lệnh, trường sinh hồi xuân pháp môn đã mở không thể tùy ý dừng lại, thứ yêu ma quỷ quái không đáng sợ, một khi pháp hội thành công sẽ tan tành cả.”
Thiết Tâm Nguyên lễ phép chắp tay: “ Xin tiên trưởng hồi đáp Trưởng công chúa diện hạ, gia mẫu sức khỏe yếu, không tiện ngày đêm tụng kinh, không bằng để tại hạ đón gia mẫu và tiểu công chúa cùng xuất quan, tụng kinh bên ngoài được chăng?”
Đạo cô mặt trở trơ như khúc gỗ:” Đã nhập pháp hội là người thần tiên, làm sao có thể bỏ giữa chừng tổn hại tu hành.”
“ Nếu đã vậy xin tiên trưởng chuyển hai cái rương này cho gia mẫu và tiểu công chúa.”
Trước khi đạo cô kia kịp nhận lời hay từ chối, Thiết Tâm Nguyên lấy trong lòng ra một cuốn sổ dầy:” Cuốn sổ này ghi lại mua bán, xuất nhập, phức tạp vô cùng, học sinh mấy đêm liền không tìm ra manh mối, không bằng mượn pháp lực tiên trưởng giúp đỡ.”
Đạo cô do dự một lúc nhanh chóng cho cuốn sổ vào ống tay áo, xách hai cái rương nhỏ đi vào quan.
Bên trong rương có nhuyễn giáp thiếp thân do Xảo Nhi làm, dây thép nhỏ quấn chặt với nhau, ngoài là lớp lụa dầy, dù là đao chém cũng tránh được thương tổn.
Mùa hè mặc thứ này có hơi nóng nực, có điều lúc này an toàn là trên hết.
Thiết Tâm Nguyên đứng trước cửa quan ánh mắt đăm chiêu, cuối cùng thở dài một tiếng, đi về phía con đường nhỏ rêu phong kia.
Thương thay rêu ướt in dấu dày
Cửa nhỏ gọi lâu thinh lặng tiếng
Xuân sắc đầy vườn sao giữ nổi
Một nhánh hồng hạnh cố vươn tường.
Đi tới chỗ bức tường đá kia, Thiết Tâm Nguyên khẽ gõ gõ lên tường ngâm nga, chẳng mấy chốc trên tường xuất hiện một cái lỗ sâu.
Quả nhiên không lâu sau có giọng nói mừng rỡ truyền ra:” Ngươi chính là Thiết Tâm Nguyên mà Xảo Nhi nói là rất thông minh đấy à?”
Thiết Tâm Nguyên chỉ muốn bóp cổ lè lưỡi Xảo Nhi, tên ngu xuẩn dại gái ấy còn chuyện gì chưa nói nữa không, có khi chỗ chôn bạc ở Xảo trang hắn cũng khai ra rồi, áp lửa giận xuống hỏi:” Cô từ Tây Hạ tới à?”
“ Không phải ta tới từ Hà Hoàng, phụ thân ta là Giác Tư La.”
Thiết Tâm Nguyên sững người, Giác Tư La là ai chứ, dù ở trong Thái học cũng vô số lần nghe tới người này, Lý Nguyên Hạo mấy lần đánh quân Tống răng rơi đầy đất, nhưng lại đại bại trong tay thủ lĩnh Thanh Đường Giác Tư La.
Vùng Hà Trung tới giờ vẫn vững như núi Thái Sơn chính là vì Lý Nguyên Hạo sợ Giác Tư La không dám vượt sông.
Nữ nhân này đã là nữ nhi của Giác Tư La, như vậy là tới đây mới mục đích thông hôn, tức là một thành viên trong hậu cung rộng lớn của hoàng đế, tức là một trong số mẹ vợ tương lai của y.
Nữ nhân kia thấy y im lặng dường như đoán được điều gì, nói thêm:” Triệu Trinh không phải là nam tử hán, chỉ thích tiểu khuê nữ chưa lớn, không giá ngự nổi nữ tử như ta ...”
Nghe lời đại nghịch bất đạo của nữ nhân này, Thiết Tâm Nguyên vô cùng khoái trá, chuyện bí mật của hoàng đế đâu phải lúc nào cũng nghe được, nhất là những lời ấy lại được một giọng nói vô cùng dụ hoặc như thì thầm vào bên tai.
“ Vì sao cô lại ở đây?”
“ Ta thích Mạnh Nguyên Trực, thích sinh con cho dũng sĩ ..”
Thiết Tâm Nguyên hừ một tiếng:” Chẳng trách, mấy năm nay ta cứ thắc mắc Mạnh Nguyên Trực biến đâu mất, thì ra là bị cô hại chết, giờ lại muốn hại Xảo Nhi sao?”
“ Ai nói Mạnh Nguyên Trực chết, hoàng đế hứa không giết hắn nên ta mới chấp nhận tới đây.”
Ài, nữ nhân này rốt cuộc thông minh hay ngu xuẩn đây, hoàng đế lại để cho kẻ đội nón xanh lên đầu mình sống à? Mấy năm nay Thiết Sư Tử đã thành thủ lĩnh Đái Ngự Khí Giới, cùng cấp Mạnh Nguyên Trực, mới đầu còn hay nghe hắn kể về cây thiết thương của Mạnh Nguyên Trực ghê gớm ra sao, sau đó không nhắc tới nữa ..
“ Nếu đã là trao đổi, vì sao cô còn muốn chạy ra ngoài?”
Nữ nhân kia rầu rĩ nói:” Ta nhớ nữ nhi của ta, trẻ con sao thiếu mẫu thân được, ta muốn gặp nó dù nhìn một lần cũng tốt.”
Nghe tới đó tim Thiết Tâm Nguyên đập như trống trận, miễn cưỡng ức chế giọng mình khỏi run lên:” Cô gửi con cho ai?”
“ Hạ Tủng, năm xưa chính ông ta tác thành thông hôn giữa Thanh Đường, quan viên Đại Tống các ngươi, ta chỉ biết ông ta, nghe nói quan chức của ông ấy rất cao, có thể bảo vệ cho đứa bé.”
“ Thiết Tâm Nguyên, giúp ta, để ta gặp nữ nhi, sữa của ta tới giờ chưa hết, ta muốn cho con ta bú một lần, khi ta không còn sữa nữa, nữ nhi không bú được, ta cũng không thể làm mẫu thân ...”
Nghe thấy hai chữ Hạ Tủng là Thiết Tâm Nguyên co cẳng chạy rồi, những lời sau đó y không nghe thấy, lúc này chỉ muốn nhanh chóng về nói với Xảo Nhi, tránh xa nữ nhân đó, tránh thật xa, đó là nguồn tai họa.
Vì Giác Tư La mà ngay cả Triệu Trinh cũng không dám xử lý nữ nhân này cùng đứa con tư sinh, phiên nữ đa tình, trong mắt cô ta đó là cuộc tình lãng mạn mỹ lệ vượt nghịch cảnh, nhưng ở Đại Tống đó là thảm họa.
Thổ Phồn là nơi không có mỹ nữ, nhưng một khi xuất hiện một người thì sẽ là mỹ nữ tuyệt thế, tụ tập hết linh khí trời đất.
Chỉ nghe giọng nói, tiếng thở của cô ta đã khiến người ta sinh liên tưởng vô hạn.
Chẳng trách hán tử đường đường như Mạnh Nguyên Trực cũng không kháng cự được dụ hoặc, khiến bản thân rơi xuống vực sâu muôn trượng, đây là con yêu tinh.
Thiết Tâm Nguyên chạy một mạch về doanh, uống hết cả ấm trà lạnh mới bình tĩnh lại được.
“ Làm chuyện gì trái lương tâm mà phải dùng trà lạnh ám chế nội tâm?”
Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên sau lưng, cơ mặt Thiết Tâm Nguyên co giật mấy lần mới máy móc quay lại, chỉ thấy Bao Chửng nằm trên ghế tựa dưới bóng râm.