Chương 085: Tử Thần quan bốc cháy.
Thiết Tâm Nguyên ngồi bên cạnh Trương tuần kiểm, cầm miếng dưa hấu lên, ngon lắm, lại nhiều, vừa ăn mồm lại như súng máy phun hạt liên hồi, hồ ly chạy vòng quanh né tránh.
“ Chuyện của lão huynh kết thúc rồi chứ?”
Trương tuần kiểm cười nhẹ nhõm:” Trật vật mãi cũng qua rồi, may nhờ phủ tôn bao dung, nếu không tội đẩy quan trên vào chỗ chết là khó thoát, cũng nhờ tiểu tướng công giúp tìm được họ vào thời khắc cuối cùng, ài, nếu không có tin tức gì thì ta xong rồi.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu: “ Chưa xong đâu, lão huynh phải chú ý đấy, vết thương trên bã cỗ thi thể kia gọi là ngũ đao liên trảm, một kiểu giết người có tiếng ở Đông Kinh. Nếu huynh có thể tìm ra hung thủ hoặc giết đi, thì không chỉ báo thù cho người nhà, thăng quan phát tài là chuyện nhỏ.”
Trưởng tuần kiểm nghển cổ lên:” Có chuyện này sao?”
Thiết Tâm Nguyên ngoắc tay bảo hắn tới gần:” Hai tháng trước Đông Kinh giới nghiêm toàn thành những hai ngày, lão huynh hẳn là nghe thấy rồi chứ, chính là vì đám người đó, Đông Kinh đông người không đễ lục soát, kết quả là để chúng thoát được, nay chúng chạy tới Trần Lưu, chính là cơ hội lớn.”
Trương tuần kiểm liếm môi:” Nhưng gian tặc nguy hiểm lắm.”
“ Phú quý cầu trong nguy hiểm mà.”
Thiết Tâm Nguyên ăn hết dưa hấu, vỗ vai cáo biệt Trương tuần kiểm đi tìm Xảo Nhi, tên này tâm tình rất tệ.
Một tên đại quan nhân danh tiếng chẳng tới đâu lại đi lo lắng cho nữ nhi bậc kiêu hùng một thời, đúng là ăn no rửng mỡ.
“ Nữ nhi Giác Tư La thì không cần giúp đỡ à?” Xảo Nhi bướng bỉnh nói một câu làm Thiết Tâm Nguyên nghẹn lời luôn:” Ta muốn giúp nàng không phải vì nàng là nữ nhi của Giác Tư La, mà vì nàng hợp khẩu vị của ta, ngươi khỏi cần nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ đó, có được nàng hay không ta chẳng quan tâm, ta chỉ muốn giúp nàng.”
“ Ta thấy bây giờ ngươi nên uống một trận say, sau đó ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi sẽ thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn.” Thiết Tâm Nguyên dịu giọng dỗ dành:
“ Nàng ấy muốn cho nữ nhi của mình bú một ngụm sữa là yêu cầu quá đáng à?”
Thiết Tâm Nguyên cảm thấy lời chất vấn của tên ngốc cứng đầu này sao mà khó đáp: “ Không quá đáng, vấn đề là rất phức tạp, trước tiên là chúng ta phải mạo hiểm mất đầu đưa nữ nhân đó ra, mạo hiểm mất đầu đưa nàng ta tới Đông Kinh, sau đó mạo hiểm mất đầu đón con nàng, hoàng đế bị người ta đội nón xanh rất khủng bố, chúng ta trêu chọc vào nổi không?”
“ Ngươi muốn vì nữ tử không quen biết, đem toàn bộ tính mạng huynh đệ tỷ muội ra mạo hiểm à?”
Xảo Nhi không nói nữa, mãi lúc sau mới hỏi:” Nữ nhân này thực sự sinh con cho Mạnh Nguyên Trực à?”
“ Ngươi không lạ gì sự lợi hại của Thiết Sư Tử, vậy mà hắn không làm được gì Mạnh Nguyên Trực, còn từng nói, Mạnh Nguyên Trực sắp đạt cảnh giới vô địch thiên hạ rồi, chuyện Mạnh Nguyên Trực không làm nổi, huynh đệ chúng ta làm thế nào?”
Lần này Xảo Nhi im hẳn.
Chập tối dân phu được một ngày nghỉ lần lượt về doanh.
Doanh trại vốn vắng vẻ lại lần nữa trở nên náo nhiệt, có lẽ được về nhà một chuyến, cho nên tâm tình các dân phu rất tốt, nhiều người vì cảm giác mang ơn đã tự phát chuẩn bị để ngày mai làm việc.
Bọn họ biểu hiện tốt, Thiết Tâm Nguyên tất nhiên biểu hiện càng tốt, do không thiếu tiền, nên bảo với dân phu, từ tối nay cơm nước của họ do công trường lo liệu, còn tìm mấy dân phu làm việc tích cực tới, hi vọng bọn họ đưa bà nương muội tử tới làm cơm.
Phụ trách làm cơm chẳng những có thể ăn cơm ở công trường lại còn có tiền công, đây là công việc quá tốt, ngay cả người thợ già nghiêm khắc cũng nở nụ cười.
Bao Chửng vào Tử Thần quan, giờ trời đã sẩm tối mà chưa thấy bóng dáng ông ta đâu, y rất sốt ruột, sợ Lão Bao ra tay bắt người trong quan, như vậy mẫu thân và mẹ sẽ gặp nguy hiểm.
Linh Nhi ở ngoài quan nghe ngóng về báo, đại môn Tử Thần quan đã khóa, đạo cô trung niên cầm cuốn sổ kia đi còn chuyên môn vẫy tay với hắn, không biết có ý gì.
Tới đêm khuya đi ngủ, Thiết Tâm Nguyên triệu tập hết đám huynh đệ lại ngủ với nhau, vị trí còn ở chính giữa doanh trại.
Hồ ly co mình trong lều, Thiết Tâm Nguyên thấy nó có tính cảnh giác cao, để nó trông cửa là tốt nhất, ai ngờ đặt nó ở cửa bốn năm lần, con này hình như biết đó là chỗ không tốt, cứ chạy về nằm bên Thiết Tâm Nguyên.
Thiết Tâm Nguyên không khỏi cảm khái, hồ ly đúng là không phải lựa chọn tốt để trông nhà giữ cửa.
Tâm sự trùng trùng, vạ vật mãi tới nửa đêm mới ngủ được, chợp mắt chẳng được bao lâu thì bị tiếng kêu của hồ ly đánh thức, chỉ thấy bên ngoài ánh lửa rực trời, nhìn phương hướng không ngờ là Tử Thần quan.
Thiết Tâm Nguyên hét lên nhảy ngay khỏi giường, chẳng cả đi giày, chạy thục mạng về phía Tử Thần quan như kẻ điên.
Xảo Nhi theo sát phía sau, hai thanh đoản kiếm lăm lăm trong tay.
Tới Tử Thần quan thì đại môn vẫn đóng chặt, Thiết Tâm Nguyên húc một cái, đại môn chỉ rung một chút còn y bắn lại, lăn lông lốc mấy vòng mới đứng lên được, tiếp tục định xông vào.
“ Linh Nhi, giữ lấy Nguyên ca nhi, y điên rồi.”
Xảo Nhi quát lớn, chạy tới cắm đoản kiếm vào khe cửa, dùng kiếm thay cưa, trong sự sốt ruột của Thiết Tâm Nguyên cuối cùng cũng cưa đứt được then cài.
Thiết Tâm Nguyên đá tung cửa ra, chủ điện đã bị lửa lớn bao vây, căn bản không còn hi vọng cứu được nữa, gào lên xông vào:” Mẹ ơi!”
Tử Thần quan không thờ thần, chủ điện chỉ có tranh tổ tông Triệu thị, mẹ và Triệu Uyển, Trưởng công chúa đều ở đó.
“ Nguyên ca nhi, bình tĩnh.” Hỏa Nhi có chuẩn bị trước nhào tới ôm hai chân Thiết Tâm Nguyên giữ lại làm y ngã sấp xuống đất:
“ Buông ra, để ta đi tìm mẹ, mẹ ơi, mẹ ở đâu?” Thiết Tâm Nguyên vừa vùng vẫy vừa gào khóc:
Hỏa Nhi rất khỏe, bẻ ngoặt tay Thiết Tâm Nguyên ra sau ấn chặt y xuống đất: “ Mọi người đều ngốc không có cách nào, nếu ngươi cũng mất bình tĩnh thì làm sao cứu di di?”
Xảo Nhi đổ ùm chum nước lên người, mấy lần kiếm chỗ lửa cháy nhỏ một chút để xông vào mà không được, thậm chí còn chẳng thể tới gần mười bước đã bị sóng nhiệt đẩy lui.
Nhìn ngọn lửa cháy rừng rực trước mắt, những tấm ngỗ lớn đổ xuống ầm ầm, Thiết Tâm Nguyên hoàn toàn tuyệt vọng, cú ngã làm răng bập vào môi, cơn đau khiến y trấn tĩnh phần nào, nhìn quanh không ngờ chẳng thấy một đạo cô nào cứu hỏa, cũng chẳng thấy đoàn người Bao Chửng đâu.
Quay người sang bế hồ ly đang chạy vòng quanh người, rống lên:” Tìm mẹ ta đi.”
Chẳng biết hồ ly có hiểu không, vừa được đặt xuống đất là nó chạy ù tới thiên điện bên trái.
Xảo Nhi đưa cho Thiết Tâm Nguyên một thanh đoản kiểm rồi đuổi theo ngay tức thì.