Chương 091: Chỉ là cát thôi mà.
Xảo Nhi không muốn Thiết Tâm Nguyên biết khi nào mình đi, hắn không muốn vì mình mà các huynh đệ tỷ muội gặp tai ương, đây là chủ ý vô tri ngu xuẩn tới cực độ.
Nhưng quyết tâm của hắn như sắt đá, Thiết Tâm Nguyên biết không còn vãn hồi được nữa.
Thiết Tâm Nguyên rất muốn nhân lúc Xảo Nhi không có mặt dẫn nước vào cái hầm kia, thế là xong hết, nghĩ rất lâu, cuối cùng đành bỏ .. Làm thế cả đời Xảo Nhi không thể vui vẻ được nữa.
Hết cách, cho nên Thiết Tâm Nguyên không thèm suy nghĩ nữa, chuyên tâm làm việc của mình, bớt phiền não.
Vương Nhu Hoa nửa đêm thức dậy nhìn thấy lều nhi tử xanh biếc, hốt hoảng chạy vào xem, nhìn thấy nhi tử đang làm việc, hiểu ra do ánh đèn.
Nhi tử chuyên tâm làm việc rất đẹp, nhất là nhìn đôi tay khéo léo của nhi tử không ngừng biến những thứ bảo thạch thành các loại hình dáng, Vương Nhu Hoa hết sức kiêu ngạo, đôi tay này thừa hưởng từ cha.
Còn về những món bảo thạch kia, Vương Nhu Hoa thấy chúng nên có tác dụng lớn hơn, vì như dùng làm sính lễ, dù là sính lễ cầu thân công chúa cũng được.
Dù Thiết Tâm Nguyên đính quả cầu pha lê rất chặt, Vương Nhu Hoa vẫn dùng sức tách ra được, hớn hở nói:” Con à, viên lưu ly này để mẹ giữ, tương lai cưới tức phụ sẽ dùng.”
“ Mẹ, thứ đó làm từ cát đấy, không đáng tiền đâu.”
Vương Nhu Hoa cầm quả cầu pha lê xem thật kỹ:” Nói linh tinh, mẹ làm sao nhìn nhầm được, thái gia gia con trước kia cũng có một viên lưu ly, về sau dùng làm vật bồi táng, ngoại công con nói, đó là thần vật, thông thường khi đúc đồng mới sinh ra một hai viên, còn gọi là đá ngũ sắc, hiếm lắm.”
Nói xong mang đi luôn.
Thiết Tâm Nguyên nhìn hành đọng của mẹ mà bật cười, đột nhiên nghĩ, nếu mình tặng lão nhà quê Bao Chửng một quả cầu pha lê, liệu ông ta có ngay trong đêm rời đi, khoe với hoàng đế không?
Cho dù Lão Bao không mất mặt đến thế, Vương Tiệm bị nhốt trong xe tù không có kiên nhẫn ấy.
Chiếu thư thứ hai của hoàng đế đã tới, miễn trừ toàn bộ tội lỗi của Vương Tiệm, sau đó xe tù của Vương Tiệm không bị khóa nữa, bây giờ hắn ở lỳ trong xe không chịu ra là phản đối Lão Bao.
Cũng vì nguyên cớ này mà Lão Bao mới ở lại Trần Lưu không nhúc nhích được, ông ta hi vọng Vương Tiệm sớm cút khỏi xe tù, về hoàng cung, xử lý mọi chuyện ở Trần Lưu, đừng đem phiền toái về Đông Kinh, tránh chuyện này ảnh hưởng tới quan hệ quân thần vốn không tốt lắm.
Nhưng Vương Tiệm không chịu đi, hắn quyết làm lớn chuyện này, trong mắt hắn Bao Chửng cố ý nhắm vào mình, nhắm vào quan gia, không dẹp tan sự ngang ngược của đám quyền thần này, hắn không về kinh.
Thiết Tâm Nguyên rất may mắn nung được một lò thủy tinh tím, một lò xanh, tất nhiên nhiều nhất vẫn là màu lục, thứ thủy tinh vô sắc mà y muốn thì không có, y không cách nào khử được nguyên tố kim loại trong thạch anh nên không kiểm soát được màu.
Bảo Chửng nhìn thấy bốn hạt châu kích cỡ hạch đào thì kinh hãi quên cả uống trà.
Khi Thiết Tâm Nguyên vén rèm lều lên để ánh mặt trời chiếu vào, bốn hạt châu bốn màu tỏa ra hào quang sặc sỡ, làm Lão Bao hoa mắt, giọng run run:” Đào được ở công trường à?”
“ Không phải, đây là bảo bối sinh ra khi nung đồ gốm, học sinh không biết có thể gọi là điềm lành hay không, cho nên chuyên môn tới thỉnh giáo phủ tôn.”
Bao Chửng rốt cuộc vẫn là Bao Chửng, sau một thoáng thất thần, khôi phục lại trấn định, vuốt râu nói:” Ra là lưu ly, lão phu nghe nói người có được lưu ly, không ai là không phúc vận sâu dày, không nghĩ thằng nhóc phù phiếm ngươi cũng có. Hà hà, cứ tưởng rằng chỉ khi luyện đồ đồng xuất hiện thứ này, không ngờ nung gốm sứ mà cũng có thể ra bảo vật tinh xảo thế này sao?”
Ghét nhất loại người thích truy tận gốc vấn đề, Vương Tiệm không lắm mồm như thế, sau khi nhìn thấy bốn viên ngọc lưu ly thì hô một tiếng ngất xỉu luôn, lát sau tỉnh lại cẩn thận cất vào người, nhảy lên một con ngựa, dẫm đám tùy tùng chạy về Đông Kinh báo hỉ.
“ Vương đại bạn nói đây là báu vật, kết tinh tinh hoa của lửa, cho nên ngẫu nhiên có được, mang màu sắc thiên nhiên, không thể xem thường, nói xong liền về Đông Kinh ngay, chẳng kịp để lại lời nào.”
Bao Chửng nỗ lực chuyển ánh mắt khỏi bốn hạt châu:” Vương Tiệm đi rồi? Í! Ngươi nói hắn mang đi bốn viên, tiểu tử, nói cho lão phu biết, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu viên, theo tính cách của ngươi, tuyệt đối không chỉ có tám viên.”
Thiết Tâm Nguyên biết Lão Bao không dễ lừa, vỗ vỗ tay, Hỏa Nhi ưỡn ngực xách một giỏ đầy hạt châu pha lê đi vào, còn cố ý đặt dưới ánh mặt trời, tức thì hào quang chói lòa bốn phía, cái lều u ám của Bao Chửng hiện đủ mọi màu.
Bao Chửng đánh rơi cả chén trà, trà ướt vạt áo mà chẳng để ý, nỗ lực khắc chế tư duy hỗn loạn của mình:” Làm ... Làm sao mà có nhiều như vậy?”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Học sinh cũng không biết, mở lò ra thì thấy toàn thứ này.”
Bao Chửng lấy hết nghị lực dùng một miếng vải ố vàng công dụng rất khả nghi che lên giỏ, sau đó quát lệnh hộ vệ vây kín lều của mình, đồng thời ra lệnh bất kỳ ai tới gần giết không tha, sau đó yêu cầu Thiết Tâm Nguyên đưa tới lò gốm xuất hiện kỳ tích.
Lò rất sạch, một đợt gốm mới cho vào lò, chỉ đợi đốt lửa.
Bao Chửng vỗ lò kích động nói:” Trời giúp Đại Tống ta rồi, châu ngọc đói chẳng thể ăn, khát chẳng thể uống, nhưng người đời lại coi là chí bảo nhân gian. Tuế cống năm nay, Liêu hoàng muốn kỳ trân dị bảo, có thứ này sẽ bớt được mấy chục vạn thếp lụa trắng, bệ hạ sẽ không còn lo lắng về chuyện cứu tế lũ lút ở Hà Bắc nữa, đúng là trời giúp Đại Tống.”
Nghe lời kích động của Bao Chửng, Thiết Tâm Nguyên mới biết ông già này không hề bị pha lê làm mê muội mà ngay lập tức nghĩ tới tuế cống hàng năm của Đại Tống phải nộp cho nước Liêu để đổi lấy hòa bình.
Còn về Vương Tiệm nghĩ gì thì Thiết Tâm Nguyên thấy không nên đoán là hơn.
Thấy trời còn sớm, Bảo Chửng quả nhiên đúng như dự liệu của Thiết Tâm Nguyên, chuẩn bị lập tức rời đi.
Trần Lưu cách Đông Kinh có hơn bảy mươi dặm, nếu đi ngày đi đêm, sáng mai sẽ tới được Đông Kinh, bỗng nhiên có được khoản tài phú lớn thế này, không sớm ngày đưa vào quốc khố, Bao Chửng ngủ không ngon.
Đó là chuyện quan trọng nhất, còn thích khách và đạo cô biến mất ở Tử Thần quan có là gì so với quốc gia đại sự.