Chương 093: Phiền toái hồ ly mang tới.
“ Xem ra bằng hữu của ngươi là ai không hỏi được, nhưng ta ngửi thấy mùi thơm trên cái túi, cao nhã, riêng biệt, hẳn là đồ của nữ tử, ngươi năm nay có bảy tuổi ...” Dương Hoài Ngọc nói tới đó thì hậm hực:” Ta đã hai mươi ba, vì sao ta không có thứ như thế?”
“ Nếu ngươi muốn, nhân lúc tối trời tìm Tô Mi, mùi trên người nàng ta chắc cũng dễ ngửi lắm ...”
“ Ta rất muốn đi, sau đó bóp cổ nàng hỏi, ta vì nàng hi sinh nhiều như thế, sao nàng không cảm động?”
Nhìn Dương Hoài Ngọc nghiến răng nghiến lợi cực kỳ hung tợn, Thiết Tâm Nguyên rút một thanh củi, đập cái bốp lên đầu hắn.
“ Á ...” Dương Hoài Ngọc bị đòn đau, nhưng chỉ xoa cục u tên đầu chứ không giận:
“ Nghĩ tới chuyện khác đi, nghĩ năm nay tuyển chọn võ khoa, huynh làm sao thể hiện hùng uy, không cần trời, không cần đất, không cần dựa vào tổ tông cha mẹ, chỉ bằng một thanh mã sóc, một cây trường đao, Dương Hoài Ngọc đánh bại hết anh hùng thiên hạ, sau đó ngửa mặt lên trời hú dài, chỉ anh hùng thiên hạ quát - còn ai nữa?”
Thiết Tâm Nguyên vỗ vai Dương Hoài Ngọc:” Tới lúc ấy đến lượt huynh hỏi, Tô Mi là ai?”
Dương Hoài Ngọc ngây ra như bị ma nhập, hai mắt sung huyết, sau đó phanh ngực áo, ra thiên tỉnh rút mã sóc trên giá, múa như bay ...
Thiết Tâm Nguyên đá bay Thủy Châu Nhi đang ôm chân mình đòi đi ăn bánh thịt, rời khỏi ngõ Phá La, y nhận ra một điều, người trẻ tuổi ở Đại Tống rất dễ bị đầu độc, căn bản không chịu nổi những lời mang tính mê hoặc đời sau ...
Nếu như Nhạc Võ Mục sống ở thời đại này, tay giơ thiết thương rống "trả ta sơn hà", cái loại như Dương Hoài Ngọc cho dù có bị tên bắn thành nhím cũng hùng hổ xung phong về phía địch.
Còn mình chắc là nấp ở phía sau tính toán xem kiếm được bao nhiêu.
Bỗng dưng ghét bản thân.
Gió càng lúc càng lớn, không xa có nhà bị cháy, gió hỗ trợ thế lửa, lửa lớn bùng lên cháy rừng rực.
Đại quân cứu hỏa nhốn nháo chạy qua bên cạnh y, tất cả trở thành cảnh nền cho Thiết Tâm Nguyên.
Trong lòng có tâm sự chỉ nói được với hồ ly mà thôi.
Vậy mà con hồ ly chết tiệt không biết vì sao cả ngày chạy không thấy bóng dáng đâu, gần đây nó ít quấn mình hơn rồi.
Nửa đêm đột nhiên trời đổ mưa, thực ra không tính là mưa, phải nói là tàn băng rơi từ trời xuống, trời lạnh căm căm. Hồ ly vẫn chưa về, Thiết Tâm Nguyên lo lắng, chạy ra sân thì mặt đất ướt sũng, trên lán củi toàn là băng tan.
Ngồi xuống bên cái lỗ chó ở dưới cửa đợi hồ ly, con này luôn sợ lạnh lại lười, sao một ngày như vậy lại chạy tinh tinh?
Vừa sờ ổ của nó, lạnh ngắt, thức ăn nó dấu sau ổ cũng không còn nữa, Thiết Tâm Nguyên gãi đầu, chẳng lẽ nó rời nhà đi rồi?
“ Hồ ly vẫn chưa về à?” Vương Nhu Hoa khoác áo choàng, cầm đèn dầu đi ra hỏi:
“ Chưa ạ.” Gió thổi ngọn đèn lay động không ngừng, Vương Nhu Hoa vội chụp chao đèn lên, khiến cho ánh sáng giảm đi nhiều, sân tối tù mù.
Đầu tiên là cái đuôi to xuất hiện, trời tuy tối nhưng cái đuôi trắng muốt rất dễ nhận ra, tiếp theo là thân hồ ly, cái con này không biết tha cái gì, vất vả đi ngược vào sân.
Hình như là cái gì kẹt ở bên kia rồi, Thiết Tâm Nguyên vội mở cửa chạy ra, phát hiện một cái giỏ trúc, bên trong mấy thứ lông lá đang ngọ nguậy, mừng rõ gọi:” Mẹ ơi, hồ ly đẻ con rồi.”
Vương Nhu Hoa mắng:” Hồ ly là con đực, sao đẻ được, toàn nói lăng nhăng.”
Hồ ly thấy Thiết Tâm Nguyên giúp mình xách giỏ rồi thì nhả ra, vẫy đuôi cấp thiết nhìn giỏ, thậm chí dùng móng cào y phục Thiết Tâm Nguyên. Thiết Tâm Nguyên xách vội giỏ vào nhà, hồ ly bám sát không rời nửa bước, thế này không phải là con nó mới lạ.
Nhưng mà …
“ Đây hình như là chó.”
Vương Nhu Hoa khẽ gạt mấy con thú nhỏ trong gió nhìn kỹ:” Thì vốn là chó mà.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn hồ ly ngoạm chó con tha về ổ của mình, lại hỏi:” Hồ ly sinh ra được chó con hả mẹ?”
Vương Nhu Hoa phát hiện vết cháy ở giỏ:” Hôm nay ngõ Mạch Gia bắt lửa, nghe nói cả ngõ bị đốt cháy rồi. Trời lạnh giá thế này , người còn không có chỗ mà đi, đây hẳn là chó người ta vứt đi, nếu hồ ly tha về chứng tỏ chó mẹ không còn, số chó con này còn chưa mở mắt, không nuôi được đâu.”
“ Cho nó uống sữa trâu được mà mẹ.” Thiết Tâm Nguyên vội nói:
“ Nếu là mùa xuân hạ thì còn dễ tìm sữa trâu, nay đã nhập đông, con đi đâu tìm? Cho dù hoàng gia cũng không có.”
“ Sữa dê cũng được ạ?”
“ Nhi tử ngốc ơi, mùa đông không có cỏ nuôi dê, di chỉ ăn cỏ khô không thể sinh sữa, dù là có, mùa đông tới con dê nào cũng gày, nông hộ nào nỡ.”
“ Vậy thì tìm vú nương ... Ái ...” Thiết Tâm Nguyên nhăn nhó xoa đầu, vừa rồi mẹ đánh rất mạnh:
“ Bớt chà đạp người ta đi.”
“ Nhà ta trả tiền ... Á, sao lại đánh con?”
“ Hừ hừ, không đánh để làm gì, chuyện như thế mà cũng nghĩ tới được, người ta mà biết con lấy sữa người đi nuôi chó, có tin mai bị Khai Phong phủ bắt trị tội không?”
Thiết Tâm Nguyên nhìn mấy con chó con không ngừng rúc vào bụng hồ ly kiếm sữa, nói:” Vậy đành tìm chó mẹ thôi, mẹ nhìn xem có đáng thương không?”
“ Trước tiên nấu ít gạo, dùng nước cơm cho chúng nó uống, về phần tìm chó mẹ không dễ, có chó mẹ nào lại đi cho con người ta bú, con nó còn chẳng đủ sữa mà nuôi. Nói trước, đây là chuyện của con và hồ ly, không liên quan tới mẹ, dù sao gần đây con không đi học đang rảnh rỗi, kiếm việc làm cũng tốt, đỡ phá làng xóm.” Vương Nhu Hoa nói xong rất vô trách nhiệm ngáp dài một cái về phòng ngủ, có nhi tử tinh quái thế này, chút chuyện như vậy chưa cần nàng lo.
Trời càng khuya càng lạnh, tay lộ ra ngoài áo cóng tới mức cử động cũng không tự nhiên, Thiết Tâm Nguyên chỉ muốn đi ngủ, nhưng chịu không nổi ánh mắt đáng thương của hồ ly, đánh cắn răng đi đốt lò, lấy nồi nấu cháo, nghĩ tới còn phải đun ra nước cơm đã muốn chết.
Thiết Tâm Nguyên thà mong hồ ly kiếm một con chó cái làm lão bà chứ không muốn nó kiếm về liền một lúc sáu con chó con họa hại mình.
Mắt nhắm mắt mở, mãi mới đun cháo xong, hớt lớp nước cháo bên trên ra, đổ vào bát mới vò đầu muốn hét lên, đám chó con chưa mở mắt, chúng không tự ăn được ...
Kiếm một cái bút lông sạch, Thiết Tâm Nguyên bi phẫn bế chó con, chấm từng giọt nước cháo cho nó ăn ... Mai phải đêm tới ngõ Phả La, giao đám Tiểu Nữu Nhi chăm sóc, nếu không tiếp tục thế này mình không sống được tới già.