Chương 093: Rốt cuộc muốn làm gì?
Xảo Nhi đi rồi, Thiết Tâm Nguyên càng ngày đêm làm việc không nghỉ, cho tới khi y nghe được kiến nghị của công tượng muốn dùng nước chì phong tỏa nền nhà.
Từ chối thẳng thừng.
Nếu ở đời sau chủ nhà mà biết nhà mình xây trên một đống chì, thợ xây không bị chủ nhà xé nát mới là lạ.
Nghĩ tới đó Thiết Tâm Nguyên giật nảy mình, quay sang gấp giọng hỏi người thợ già:” Chẳng lẽ móng hoàng cung cũng đổ vào lượng lớn chì?”
Người thợ già lắc đầu:” Không nhiều, nhưng mà nền móng không có chì và chu sa thì làm sao diệt trùng làm sao điều hòa ngũ hành.”
Thiết Tâm Nguyên há hốc mồm.
Hoàng đế có phải lo mình chết chưa đủ nhanh không, đổ chì cũng đành đi, lại còn chôn cả thủy ngân dưới nhà, một đám người trúng độc chì, trúng độc thủy ngân thì làm sao mà sinh ra được con cái khỏe mạnh.
Triệu Uyển phải có sức sống cường hãn thế nào mới có thể lớn lên được ở cái nơi đầy trì và thủy ngân đó?
Thiết Tâm Nguyên nhìn người thợ già nói rõ ràng từng chữ:” Bột chì, chu sa, hùng hoàng tuyệt đối không được phép xuất hiện ở công trường của ta, cho dù chỉ là một chút.”
Người thợ già bất mãn:” Không có những thứ đó làm sao phòng mối mọt, làm sao đuổi kiến, một khi xà ngang ...”
Nói tới đó chợt dừng lại, vì ông ta nhờ ra cung diện này không có những cây cột gỗ và xà ngang khổng lồ, nền làm bằng đá xanh, tường bằng bạch và thanh thép lớn, khe hở dùng bùn đỏ dùng gạo nếp nấu với đất trát kín, căn phòng như thế thì sợ gì mối mọt với kiến.
Còn về phần nóc nhà, là kiến trúc bằng thép và vôi đúc thành, hoàn toàn không giống với bất kỳ công trình kiến trúc nào ở Đại Tống.
Sau khi lại lần nữa cảnh cáo toàn bộ công đầu sau đó vội vàng đi tìm Triệu Uyển.
Tiểu cô nương này từ nhỏ sức khỏe cũng rất kém, mắc chút bệnh nhỏ là bộ dạng như không qua nổi, thậm chí năm mười tuổi còn có một lần sốt cửu tử nhất sinh, suýt nữa đi luôn rồi, từ khi tới Nhũ sơn nàng đã ốm nhẹ bảy tám lần.
Trước kia Thiết Tâm Nguyên cho rằng đó là bệnh công chúa, giờ mới biết do trì và thủy ngân gây ra.
Theo Trương ma ma nói, chỉ cần ở hoàng cung là toàn thân không thoải mái, rời cung mới nhẹ người, hóa ra không hề là bệnh tâm lý.
Thủy ngân là thứ bay hơi nhanh, hoàng cung đã xây dựng trăm năm, đoán chừng thủy ngân được hoàng đế và hậu phi tiền nhiệm hấp thụ hết, nhưng chì một khi hại người thì phải họa hại tới trăm năm.
Triệu Uyển nhìn cái bát sữa trâu to tướng trước mặt, rầu rĩ trề môi ra:” Ta không thích uống sữa trâu, cho đám Đại Tráng ...”
“ Im ngay, trước kia cho nàng mấy con chó là hại nàng, hồi nhỏ toàn là tự nàng uống sữa, về sau cho chó uống, nên sức khỏe mới thế này. “ Thiết Tâm Nguyên không nhẹ nhàng với công chúa như mọi khi, lần này tỏ ra cực kỳ nghiêm khắc:” Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày nàng phải uống hết một bát sữa trâu lớn, ăn ba quả trứng luộc, ngoài ra ta sẽ cho người tới Đông Kinh tìm hải sản, nếu nàng không khỏe lên, nửa đời sau chỉ ăn ba thứ này mà sống.”
Triệu Uyển rất ít khi thấy Thiết Tâm Nguyên vô lý như vậy, chớp chớp đôi mắt to, hai cánh môi mím lại, dáng vẻ chực khóc tới nơi.
Thiết Tâm Nguyên sao không biết nàng chuẩn bị làm nũng:” Ta có thông minh hơn nàng không?”
Triệu Uyển giơ hai ngón tay lên khép thành một khe nhỏ:” Một chút xíu.”
Thiết Tâm Nguyên bị điệu bộ hờn dỗi ngây thơ đó làm bật cười:” Thế ta có bao giờ hại nàng không?”
Triệu Uyển lắc đầu rất nhanh.
Thế là Thiết Tâm Nguyên bê ngay bát sữa trâu kề bên mép nàng, giở giọng ác ôn ra:” Tốt, nhân lúc còn nóng, uống hết cho ta.”
… …
Khi tháng chín sắp tới thì toàn bộ phòng đã xây xong, bây giờ chỉ còn ít phiền toái, cũng là thứ quan trọng nhất.
Không ai biết ốp gạch men.
Thiết Tâm Nguyên cũng không biết, chỉ biết gạch men dùng xi măng dính lên tường, còn lại y mù tịt.
Còn chưa hết, thứ y coi là phát minh cực kỳ cao minh --- khí đốt, cũng có vấn đề.
Lần đầu tiên châm lửa đốt liền "bùm", toàn bộ những thứ ở bên trên ao khi đốt bay lên trời, nơi đó có thể nói là thối không ngửi được, Thiết Tâm Nguyên phải treo thưởng rất nhiều tiền mới có người dọn dẹp cái chỗ tởm hơn cả nhà xí đó.
Đổ hơn trăm xe cát vào ao khí đốt, lại dùng lửa cẩn thận đốt một lần, mùi khói lửa mới át được mùi thối.
Mỗi khi gặp phải khó khăn, Thiết Tâm Nguyên lại nhớ tới Xảo Nhi, hắn thực sự là người thợ rất giỏi, chỉ cần mình miêu tả đại khái qua loa là hắn nghĩ ra cách thực hiện cực kỳ hoàn mỹ.
Thiết Tâm Nguyên là bộ óc, Xảo Nhi là cánh tay.
Nay Xảo Nhi đi rồi, Thiết Tâm Nguyên thấy mình như bị chặt một cánh tay.
Sau một lần nổi giận với Hỏa Nhi vì không sao thực hiện đúng ý đồ của mình, Thiết Tâm Nguyên mới nhận ra mình sai rồi, Hỏa Nhi là đứa ương bướng nhất, Xảo Nhi đánh nó nát mông cũng không khóc, vậy mà bị mình mắng một chập tới mức ủy khuất bật khóc.
Buổi tối không thấy Hỏa Nhi ra ăn cơm cùng, Thiết Tâm Nguyên bê một bát thịt kho đi tìm, thấy hắn đang ngồi vẽ trên mặt đất, đưa bát cơm tới:” Ăn đi rồi ngủ một giấc, mai chúng ta tiếp tục thử, không tin không ốp được gạch men đó lên tường.”
Hỏa Nhi cầm lấy bát cơm ăn, không nói gì.
“ Ài, xin lỗi, tại gần đây ta không được bình thường.”
Nhắc tới chuyện này Hỏa Nhi lại nghèn nghẹn:” Xảo ca vì một nữ nhân mà bỏ lại chúng ta, ta cũng rất giận, đám Linh Nhi với Phúc Nhi ngủ mơ còn mắng huynh ấy.”
Thiết Tâm Nguyên ngồi bệ xuống đất, lẩm bẩm:” Sớm biết thế này ta không đưa hắn tới Nhũ sơn.”
Hỏa Nhi đặt bát cơm xuống:” Tới giờ ta vẫn không tin, Xảo ca đâu phải loại người vì nữ nhân mà bỏ huynh đệ, chả lẽ bị nữ nhân đó dùng tà pháp mê hoặc tâm trí ...”
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không tin trên đời có mấy thứ tà pháp bùa ngải vớ vẩn, nếu có bỏ bùa chết luôn Lý Nguyên Hạo, Đại Tống khỏi nuôi hàng chục vạn đại quân biên cương, nếu có thứ đó, chẳng phải xương máu của những người hi sinh là ngu xuẩn à.
Nhưng sự thực Xảo Nhi bị nữ nhân đó mê hoặc bỏ đi rồi.
“ Chẳng nhẽ huynh ấy còn có nỗi khổ gì không thể nói với chúng ta, huynh đệ đồng cam cộng khổ bao năm, có gì không nói được!?” Hỏa Nhi như muốn trút hết tâm sự kìm nén thời gian qua, vừa mắng chửi Xảo Nhi, vừa tìm cách biện hộ cho hắn ...
Có chuyện gì Xảo Nhi không thể nói, đột nhiên Thiết Tâm Nguyên đứng bật dậy:” Trừ phi ....”
Nói tới đó chạy thẳng vào lều Xảo Nhi, lục tung mọi thứ lên, thậm chí đầu giường cũng bị chém ra kiểm tra một lượt.
Xảo Nhi mang hết đồ đi, trừ ít bí tịch những năm qua ghi chép thì không để lại gì, thậm chí là cả bột nấm mà Thiết Tâm Nguyên cho hắn phòng thân cũng không còn.
“ Hỏng rồi.”
Thiết Tâm Nguyên lại chạy về lều của mình, mở ngăn ngầm ra, tức thì dậm chân liên hồi, thuốc nổ điều chế sẵn đã không còn, bột năm mất một phần ba, nọc rắn mà Dương Hoài Ngọc gửi từ Lĩnh Nam gửi về mất một bình, độc cóc cũng mất một bình.
Xảo Nhi rốt cuộc muốn làm gì?