Chương 094: Kim Thành huyện nam.
Việc Xảo Nhi làm tuyệt đối không phải là theo một nữ nhân yêu mị kiếm tìm cuộc sống của hai người, mà giống như đi giết người, hắn muốn giết ai?
Thiết Tâm Nguyên gõ đầu, không ngừng lẩm bẩm "Thanh Đường" "Hà Hoàng", nói mãi, nói mãi, cuối cùng thành Cam Lương Đạo, rồi ngồi phịch xuống giường.
Xảo Nhi chưa bao giờ nói tới chuyện báo thù cho cha mẹ, cứ nghĩ hắn quên rồi, muốn bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, thậm chí cả bản vẽ Thần Tí nỏ cũng cho Thiết Tâm Nguyên mà chẳng tiếc nuối gì.
Thì ra hắn chưa bao giờ quên, chưa bao giờ, thù hận càng dồn nén, càng dữ dội.
Hắn biết dù mình quay về cũng không thể nào báo thù được, bây giờ có nữ nhi của Giác Tư La, cuối cùng hắn đã có chỗ đột phá.
Tên khốn kiếp Xảo Nhi đó không những là nữ nhân kia mà lừa luôn cả Thiết Tâm Nguyên và đám huynh đệ.
Hồi nhỏ bọn họ cùng nhau đối phó với một người Tây Hạ, hình như tên là Tế Phong Tư Mộng gì đó, phải qua một cuộc chiến cực hiểm, cùng với vận may mới giết được hắn, nếu không cả đám bị giết sạch rồi.
Xảo Nhi bây giờ đi đối phó với cả một đám người như vậy, phần thắng rất thấp.
Hỏa Nhi nãy giờ vẫn theo sau Thiết Tâm Nguyên, vốn còn đợi y sai mình làm vài chuyện, ví như lập tức cưỡi ngựa đi đuổi theo gọi Xảo Nhi về.
Kết quả Thiết Tâm Nguyên chỉ uể oải đóng ngăn kín lại, nói với Hỏa Nhi:” Ngươi cũng đi ngủ đi.”
Hỏa Nhi kích động hỏi:” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“ Chẳng có chuyện gì to tát, ngươi nói đúng, Xảo Nhi không phải vì một nữ nhân mà bỏ lại chúng ta, hắn về Tây Hạ báo thù cho cha mẹ rồi.”
“ Hả? Chuyện như thế sao không nói cho chúng ta ... Giờ phải làm sao đây?”
Thiết Tâm Nguyên nằm xuống giường:” Chúng ta chẳng làm gì được đâu, hắn lấy quá mã bài mà Bao Chửng cấp cho ta rồi, nếu tốc độ hắn đủ nhanh thì đã tới Tây Kinh. Ngủ đi, mai còn nghĩ cách ốp gạch men lên tường, chuyện này cũng quan trọng.”
Đêm đó Thiết Tâm Nguyên ngủ không yên, khi ngủ dậy nhìn có vẻ như đã là buổi chiều rồi, chẳng có chút tinh thần nào đi ra công trường.
Tới công trường chứng kiến một cảnh làm việc hừng hực khí thế, người lấy nước ngâm gạch men, người vận chuyển vật liệu, trét vôi lên mặt đất, một đám thợ lau năm chuyên tâm lát sàn.
Một mặt tường đã được ốp gạch men xong, chẳng những phẳng như gương, hoa văn cũng cực khớp ...
Hỏa Nhi đang đổ nước nóng vào vôi bột, lập tức có bốn năm công tượng ra sức đập, nhìn thấy vôi bột dần quện lại, lập tức cho vào trong thùng, chuyển cho những công tượng đang ốp tường.
“ Làm gì thế này?” Thiết Tâm Nguyên đá thùng gỗ hỏi Hỏa Nhi:
Hỏa Nhi lau mồ hôi hồ hởi nói:” Vôi không đủ độ dính để giữ gạch men, ta thêm vào da lợn và nước gạo, cả đêm qua thử nghiệm rồi, sáng nay để khô không rơi xuống.”
Thiết Tâm Nguyên đi tới bên tường, dùng sức giật viên gạch ra nhưng không được, lại lấy chùy thủ cho vào khe hở này, gạch men bị nạy vỡ mất một góc, nhưng chỗ khác vẫn bám chắc lên tường:
“ Hay lắm, cứ làm như thế đi, nếu nó qua được mùa đông năm nay thì không thành vấn đề.”
Mọi người lại chăm chú làm việc như tối hôm qua không phát hiện ra điều gì, mười hai ngày sau khi đang bắt đầu xây dựng ngoại vi thì Vương Tiệm lần nữa lại tới.
Lần này nụ cười trên mặt Vương Tiệm mới thực sự là cười, không giống như lần trước gặp Lão Bao, giả tạo tới mức làm người ta không thoải mái.
Nhưng mà nhìn nụ cười của Vương Tiệm, Thiết Tâm Nguyên lại lạnh lưng, thái giám mà cho là chuyện hay thì chẳng phải là chuyện hay, nhận thức của những người này khác hẳn người thường.
Vương Tiệm điệu đà đưa tay búng đầu Thiết Tâm Nguyên một cái:” Khỉ con, ngươi phát đạt rồi, thứ người ta nằm mơ cũng không có mà ngươi lại lấy được, lần này ngươi phải tạ ơn cha gia tử tế, không phải một bát mỳ là xong đâu nhé.”
Thiết Tâm Nguyên hoàn toàn không ngờ được.
Kim Thành huyện nam, thực ấp bốn trăm hộ.
Đó là phần thưởng của Triệu Trinh cấp cho Thiết Tâm Nguyên, chữ vàng viết trên tấm lụa vàng, nghe nói đây là lụa do nội phủ bí chế, mãi mãi không phai màu, càng không lo bị mọt cắn hỏng.
Tước vị là thứ hoàng đế không tùy tiện lấy ra, cho dù Bao Chửng kiệt lực vì hoàng triều Đại Tống, cũng chẳng qua là quan tới nhị phẩm, Đông Hải quận hầu, thực ấp một nghìn tám trăm hộ, mà chỉ Bao Chửng được hưởng thụ, một khi qua đời là tước vị cũng mất.
Tước vị của Thiết Tâm Nguyên không so được với Bao Chửng, nhưng tính chấp lại khác, đáng lẽ y chỉ được thực ấp ba trăm hộ, hoàng đế cho thêm một trăm hộ, có thể thấy hoàng đế ban thưởng tùy tiện hơn nhiều.
Triệu Uyển cứ cười suốt cả ngày, chẳng có chuyện gì cũng cứ nắm tay Thiết Tâm Nguyên, Trương ma ma nhìn thấy hết, nhưng hoàn toàn không ngăn cản, vờ như không thấy.
Phong tước rồi, hoàn toàn có tư cách cầu thân với công chúa ... Triệu Uyển cho rằng hố ngăn cách giữa mình và Thiết Tâm Nguyên đã hoàn toàn biến mất.
Vương Tiệm ôm quả dưa hấu ăn thống khoái, thấy đôi người ngọc mắt qua mày lại với nhau, lấy thìa xúc dưa hấu càng hăng, từ lần trước được công chúa cho nửa quả dưa hấu, hắn liền thích ăn kiểu này.
Ai cũng vui vẻ, chỉ Thiết Tâm Nguyên là cười hơi chát miệng, mọi người hiểu lầm tâm tư của Triệu Trinh rồi.
Phò mã Đại Tống không tới từ Giang Nam thì tới từ đông nam, đó là nhận thức chung của hoàng tộc, muốn nuôi dưỡng Đông Kinh to lớn thì không thiếu được hai nơi này.
Nếu không có Giang Nam và đông nam vận chuyển vô số vật tư vào Đông Kinh, dựa vào đất đai đã khai khẩn mấy nghìn năm xung quanh thì không thể nuôi được trăm vạn nhân khẩu.
Ở Đại Tống nơi nào thuế nặng nhất, chính là Giang Nam và đông nam.
Làm thế không phải vì triều đình có ý kiến gì với hai nơi đó, mà xuất phát từ quốc sách, hút cạn tài phú, tránh sinh loạn là quốc sách xác định từ thời Thái tông.
Triều đình muốn nơi đó bần cùng mà lại không thể giảm thuế, vậy thì an ủi bọn họ bằng cách khác, đó là khoa khảo.
Quan viên trong triều ước chừng sáu thành tới từ hai nơi này, nhưng chỉ là số lượng mà thôi, có thể trở thành quan lớn, đa phần là người phương bắc.
Giờ quan viên phương nam đã chất đống rồi, nhưng vẫn còn cách khác, là gả công chúa.
Triệu Trinh là người có đầu óc vô cùng tỉnh táo, cho dù mình có được ân sủng tới mấy, nếu cần, vẫn không chút do dự gả Triệu Uyển cho thổ tài chủ đông nam.