Ngân Hồ

Chương 095: Con đi đâu cũng đưa mẹ theo.

Chương 095: Con đi đâu cũng đưa mẹ theo.


Mọi người quá chú ý vào trước vị, mà quên mất ba chữ "huyện Kim Thành" ở phía trước.
Nơi đó ở đâu?
Lan Châu!
Địch Thanh tám năm trước đóng quân ở Thanh thành cách huyện Kim Thành chưa tới năm mươi dặm, đối đầu với mãnh tướng Hoa Xích Bát Lý của Tây Hạ tới ba năm, trong ba năm đó đánh cho Lan Châu từ một trọng trấn tây bắc thành đống đổ nát.
Giờ Lan Châu là nơi không ai quản, từ Lý Nguyên Hạo tới Giác Tư La hay người Khương vốn sống ở đó lâu đời đều tùy ý ra vào, thành mảnh đất hổ lang tung hoành.
Kim Thành huyện nam là một vinh dự, cũng là thứ gông cùm, nếu như Kim Thành huyện bị mất, tất nhiên Thiết Tâm Nguyên chẳng còn bổng lộc, tới khi ấy y muốn giữ tước vị, phải giúp quan binh thu phục lại đất đã mất.
Đất phong ở nơi bách chiến, ý tứ của hoàng đế không nói cũng biết.
Thiết Tâm Nguyên thu lại tâm tình, vui vẻ giúp Triệu Uyển hái đầy một giỏ hoa dại, bện thành vòng hoa đội lên đầu nàng, nhìn nàng vui vẻ chạy quanh mình, miệng mỉm cười, nhưng lồng ngực đau đớn ...
Y chưa bao giờ có loại cảm xúc này.
Lần thăm dò đầu tiên đã thất bại, nhưng y không dễ dàng chấp nhận như vậy.
Các hạng mục công trình vẫn tiến hành khí thế, xây nước dẫn suối phun, di dời mấy cây đại thụ tới trang trí khung cảnh, tất cả những việc đó công tượng Đại Tống đều có kinh nghiệm phong phú.
Ốp men nội thất đã xong, ống đồng sưởi ấm cũng lắp đặt hoàn tất, sau đó Thiết Tâm Nguyên ra lệnh phong tỏa cung thất, đích thân y dẫn đám Hỏa Nhi, Linh Nhi, Phúc Nhi lắp đèn.
Mười sáu chiếc đèn pha lê đủ màu sắc được lắp trên trần nhà, chỉ cần kéo bàn tời ở góc tường, đèn sẽ từ từ hạ xuống, đốt nến xong kéo lên, khói nến bay ra theo ống khói, giữ lại ánh sáng trong phòng.
Tới tối, Thiết Tâm Nguyên đốt hết nến lên, một mình đi dạo trong đại sảnh, giống vị thi nhân nhàn nhã, ánh đèn chiếu xuống, cùng trăng sáng bên ngoài tôn nhau lên thêm phần thú vị.
Khoanh chân ngồi giữa đại sảnh, đưa tay sừ nền đất còn hơi ấm mặt trời ban ngày, trầm tư rất lâu rồi tới ngoài lều của mẹ.
“ Nguyên Nhi, con đứng ngoài làm gì, vào đi.”
Thiết Tâm Nguyên xoa mặt cho cơ thịt tự nhiên hơn, đi vào cười:” Khuya rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”
Vương Nhu Hoa nắm tay nhi tử kéo y ngồi xuống giường:” Mấy ngày qua mẹ thấy con tâm sự trùng trùng, nhưng con lớn rồi, mẹ không quấy rầy, đêm nay con một mình ở trong gian phòng lớn rất lâu, có quyết định gì rồi phải không?”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Mẹ, tước vị của con có vấn đề.”
Vương Nhu Hoa vuốt má nhi tử:” Ừm, thái công con là Hàn quốc công, đại cữu gia là Nam Dương quận hầu, mẹ tất nhiên hiểu huyền bí trong đó, tước vị đâu phải thứ dễ lấy, người khác đều trải năm tháng liều mạng dựng nghiệp, còn cần đời trước tích lũy mới phong tước vị.”
“ Con mẹ quật khởi quá đột ngột, dựa vào chút tiền tài tiến công có được tước vị thì sao có thể tốt lành, hoàng gia đã cho con tước vị, tiếp theo con phải đổ máu, tới khi đó mới thừa nhận con là một thành viên của họ.”
“ Vương gia Tam Hòe đường giờ sống nơm nớp lo sợ vì thế, thái công con từng đổ máu vì Đại Tống, nhưng hậu đại thì không, giờ tới lúc đền bù rồi, vượt qua được thì thuận buồm xuôi gió, nếu không sẽ đi vào vết xe đổ của Triệu Phổ, Khấu Chuẩn.”
“ Tam cữu công con đã có an bài, những đứa hậu bối xuất sắc nhất đưa về quê, để đám giá áo túi cơm ở Đông Kinh chính là dự phòng bất trắc, còn bệ hạ nâng con lên thành Kim Thành huyện nam là không muốn Vương gia dùng con.”
Những thứ liên quan tới gia tộc, mẹ nhìn nhận còn thấu triệt hơn mình, giúp Thiết Tâm Nguyên đỡ được nhiều lời khó nói:” Kim Thành huyện nam không phải tước vị hay, nếu một ngày con không còn nữa, mẹ đừng trách hài nhi, hai mẹ con ta cứ bán bánh canh ở kinh thành là tốt nhất.”
Vương Nhu Hoa vỗ vỗ tay nhi tử:” Mẹ ở lại Đông Kinh bán bánh canh, còn con nên xuất ngoại du học, con không ở Đông Kinh là mọi chuyện tốt đẹp thôi.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Không, dù con đi du học cũng đưa mẹ đi cùng.”
Vương Nhu Hoa phì cười:” Làm gì có ai đưa mẹ đi học.”
“ Có chứ mẹ, nghe nói không chỉ có người đưa mẹ du học, còn có người cõng mẹ bại liệt đi du học, chỉ cần có mẹ ở bên cạnh, con tới chân trời góc biển cũng không thành vấn đề, thiên hạ lơn như thế, lo gì không có chỗ an thân?”
Có lẽ vì kinh nghiệm quá khứ, hai mẹ con Thiết gia đều là người theo chủ nghĩa bi quan, luôn dùng thái độ hoài nghi nhìn mọi thứ, giống như hai con chuột chũi, phải loại bỏ hết hoài nghi mới rời hang kiếm ăn.
Sống thế tất nhiên là mệt mỏi, nhưng hai mẹ con họ đều cho rằng, dù sống ngốc một chút cũng phải chú ý tới an toàn.
Khả năng vì quen ngày ngày du sơn ngoạn thủy cùng bái phật, Vương Nhu Hoa hiện giờ không có thiện cảm với Đông Kinh phồn hoa, chỉ riêng mỗi ngày nghe đầu đà gõ mõ đã thấy khó chịu.
Bởi vì sau khi đầu đà gõ mõ, lập tức có người bán nước nóng mang cái chuông sắt to của mình tới trước cửa từng nhà lắc, tới khi có tiếng chửi om xòm truyền ra, hoặc là chủ phụ tóc tai bù xù xuất hiện mới thôi.
Ở Đông Kinh kẻ lười là không cần phải sống, nhiều người canh ba mới bán hết món ăn kèm, canh năm lại dậy tiếp tục bán bữa sáng.
Vương Nhu Hoa từng sống như thế, cho nên Đông Kinh với nàng mà nói là nơi kiếm tiền mà thôi.
Nàng xuất thân từ hào tộc, trước kia bị kéo khỏi cuộc sóng an nhàn sung sướng biến thành tiểu phụ nhân cần cù, giờ lại sắp thành mẫu thân nam tước sống an nhàn rồi, khiến nàng thấy mọi phấn đấu trước kia của mình đều dư thừa.
Vương Nhu Hoa biết mẫu thân của nam tước phải sống thế nào, ví như nàng không thể đi kinh doanh hiệu bánh yêu thích của mình nữa.
Một người chăm chỉ quen đột nhiên chẳng có gì làm, Vương Nhu Hoa không chịu được.
Thiết Tâm Nguyên cho rằng, chỉ cần có mẹ ở bên cạnh, dù đi làm đại vương trên núi cũng chẳng sao, nếu cả mẹ và mình đều ghét Đông Kinh, không bằng cùng rời đi, đây là chủ ý không tệ.
Cái lợi của việc trở thành huân quý là có thể đi bất kỳ đâu mình muốn, thậm chí có thể tới Khiết Đan và Tây Hạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất