Chương 106: Điềm lành của Phùng hiền phi.
Lại có thêm hai con bướm nữa, một màu vàng nhạt, một màu phấn, có lẽ chúng biết không bay đi được, ngoan ngoãn đầu trên cành khô khoe đôi cánh mỹ lệ của mình, Triệu Uyển chống cằm ngắm nhìn si mê, chẳng biết nghĩ gì, môi thi thoảng lại cong lên.
Cửa phòng mở ra, nhưng người đi vào không phải là Tiểu Châu Nhi, Phùng hiền phi ném hộp cơm xuống đất, quát thảo đuổi toàn bộ cung nhân đi, tay nắm cái trâm lưu ly mỹ lệ mà nữ nhi tặng cho mình, gân xanh chằng chịt.
Triệu Uyển nhìn một cái là biết mẫu thân chẳng gặp được phụ hoàng rồi, chuyện như vậy xảy ra đâu chỉ một lần, gọi:” Mẫu phi, mau lại xem bươm bướm đẹp chưa này.”
“ Đẹp thì có tác dụng gì, hắn chỉ thích đám hồ mị tử trẻ trung, còn chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.” Phùng hiền phi cõi lòng như đã chết:” Bệ hạ, thiếp thân thực sự rất nhớ người, dù chỉ đứng đó nhìn người một cái cũng được rồi, vì sao bệ hạ không muốn gặp thiếp thân? Thiếp thân từ sáng đã dậy chải tóc trang điểm, còn đi dạo suốt cả sáng chỉ mong tình cờ được gặp người.”
“ Vậy mà, vậy mà mắt người chỉ nhìn thấy đám hồ mị tử, dù thiếp thân vờ vấp ngã, người cũng nhìn mà chẳng thấy ...”
Triệu Uyển đưa hai tay bịt chặt tai, nhưng âm thanh thảm thiết như ma âm nữ quỷ vẫn cố chấp chui vào tai nàng, lúc này nàng vô cùng hoài niệm giọng Vương Nhu Hoa mắng Thiết Tâm Nguyên, càng thích nhìn Vương Nhu Hoa cầm chổi lông gà đuổi y chạy khắp sân.
Những lúc như thế nàng ở trên tường thành reo hò cổ vũ cho Vương Nhu Hoa, lại hi vọng Thiết Tâm Nguyên mau mau chạy ra ngoài.
Nhưng Thiết Tâm Nguyên chỉ chạy trong sân cho mẹ đánh.
Y thông minh như vậy, không phải là không chạy đi được mà là không muốn làm mẹ giận thêm.
Triệu Uyển thở dài, đặt bình bươm bướm vào tay mẫu thân:” Mẫu phi, đây là điềm lành, người nên thay triều phục ôm nó tới chỗ phụ hoàng, chúc mừng phụ hoàng thấy bươm bướm cuối thu phá kén, cho thấy từ nay phụ hoàng con sẽ có khởi đầu mới, vạn thủy canh tân, phá kén thành bướm, đại cát đại lợi.”
Con bướm đẹp đẽ tức thì làm Phùng hiền phi như thức dậy từ trong cơn mơ, đôi mắt đẫm lệ điên dại dần dần có tiêu điểm rồi mỗi lúc một sáng.
“ Không sai không sai, bệ hạ nghe thấy sẽ rất thích, đây là điềm lành lớn.” Phùng hiền phi ôm vội lấy bình lưu ly, hô lớn:” Xuân Dĩnh, Xuân Dĩnh, lấy đại y cho ta, ta muốn tắm rả đi chúc mừng bệ hạ.”
Rồi nhìn chằm chằm cái bình thủy tinh, không ngờ chẳng còn nhớ tới nữ nhi cứ thế vội vàng bỏ đi.
Khi Tiểu Châu Nhi xách giỏ hoa tươi về thì không thấy bươm bướm đâu nữa, chỉ thấy công chúa đang gác cằm lên cánh tay say sưa nhìn hai con cá đuổi nhau.
Triệu Uyển chỉ một con cá nhỏ hơn nói:” Đây là ta.”
Thấy Tiểu Châu Nhi mặt mày mờ mịt, lại chỉ con cá to hơn:” Đây là Nguyên ca nhi ... Bọn ta sẽ không bao giờ chia tách.”
Từ khi Lão Bao rời chỗ Thiết Tâm Nguyên, không khí Nhũ Sơn vô cùng cổ quái.
Đám đại thần nhìn Thiết Tâm Nguyên với ánh mắt rất lạ, rất nhiều người có vẻ như muốn nói chuyện với y, nhưng khi Thiết Tâm Nguyên thi lễ vấn an, bọn họ chỉ phun ra những lời lảm nhảm vô nghĩa rồi vội vã rời đi.
Tin tức Bao Chửng truyền đạt cho họ vô cùng kinh khủng, mặc dù còn chưa được chứng thực, nhưng chỉ qua suy luận thì phát hiện, đây rất có khả năng là thật.
Làm sao như thế được chứ !?
Nơi hoàng đế ở không phải đất lành nhất thiên hạ cũng đành đi, nay xem ra hoàng cung lộng lẫy nguy nga lại còn là nơi nguy hiểm nhất thiên hạ. Khiến người ta đoạn tuyệt tử tôn, đây là lời nguyền rủa ác độc nhất trên đời, mà hoàng gia đã phải gánh ba đời rồi.
Thân là thần tử trung trinh của hoàng đế, dù là chết rồi cũng còn mặt mũi nào đi gặp tiên hoàng.
Nhưng phải giải quyết chuyện này như thế nào?
Xây lại hoàng cung mới à?
Chuyện này là căn bản là không thể, tài chính không kham nổi, rồi giải thích ra sao đây.
Rời đô?
Chỉ nghĩ tới hai chữ này thôi đã rợn cả xương sống.
Năm xưa tiên đế bị người Khiết Đan đánh cho sợ hãi, muốn rời đô tới Nam Kinh, đám Khẩu Chuẩn dùng mạng can gián.
Mọi người đều hiểu, một khi rời đô tới Nam Kinh, cấm quân trong thành tất nhiên cũng phải vượt Trường Giang đi theo, một khi binh lực Hà Đông, Khai Phong giảm đi, đoán chừng quốc thổ phía bắc chẳng cần mấy năm thành nơi chăn ngựa của dị tộc.
Ánh mắt Bàng Tịch nhìn Thiết Tâm Nguyên càng thêm khó đoán, y cảm tưởng cái ông già này luôn nhìn chỗ yếu hại của mình, khiến y đi cứ phải khép chân, cái lão già biến thái.
Cơ mà nghĩ cũng thấy ông già này đáng thương.
Người khác làm bình chương sự vì không ai biết chuyện này cho nên sống sung sướng, rừng thịt ao rượu thống khoái làm sao, mình vừa mới tiếp nhận quyền lực tối cao dưới hoàng quyền Đại Tống thì gặp sự kiện khiến người ta phát cuồng này.
Nghĩ tới hoàng đế đang ở trong cung quyết chiến vì thế hệ sau này, Bàng Tịch thấy mặt trời treo trên không chẳng có chút nhiệt độ nào.
Một vị hoàng đế vốn chẳng háo sắc giờ đêm đêm cày bừa.
Thiết Tâm Nguyên thì kệ mấy thứ đó, người cần lo là bọn họ, người cần giải thích là bọn họ, người cần xử lý là bọn họ, từ khi mình nói với Lão Bao sự kiện này thì phiền toán không thuộc về mình nữa.
Đám người đó suốt ngày rượu chè ca múa, mình không tạo ít công ăn việc làm cho họ thì thật có lỗi.
Vả lại Thiết Tâm Nguyên cũng bận rồi.
Tiểu Châu Nhi nói hôm qua Triệu Uyển khóc rất thương tâm, Phùng hiền phi đã lấy đi mất bình lưu ly của nàng, bươm bướm bên trong cũng bị lấy làm điềm lành rồi.
Cho nên Thiết Tâm Nguyên có nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu, đó là làm cho Triệu Uyển một cái bình lưu ly thật đẹp, rồi kiếm ít kén bướm cho vào đó.
Hỏa Nhi giờ đã thành cao thủ ở phương diện chế tạo lưu ly rồi, dùng ống sắt thổi lưu ly tới mức xuất thần nhập hóa, hẳn không bao lâu nữa làm ra được một lô tinh phẩm.
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên biết lưu ly và thủy tinh là hai thứ khác hoàn toàn, như trời với đất vậy, nhưng mà không quan trọng nữa, đợi vài trăm năm sau người ta phát hiện ra vấn đề này thì mình chết queo rồi, lừa được mấy đời đã là anh hùng hào kiệt.
Nơi bươm bướm đẻ trứng thường là triền dốc hướng ánh mặt trời, những bụi cây rậm rạp là nơi chúng thích nhất.
Có điều lựa chọn kén bướm lại cần trình độ, cơ mà Thiết Tâm Nguyên thì chỉ chọn cái to, bướm nở ra chắc chắn cũng to, mà y thì chưa bao giờ thấy bướm xấu, nên càng to càng đẹp gần như là định luật.