Chương 107: Nhũ sơn kỳ quái.
Cặm cụi chui rúc bụi rậm suốt nửa ngày cuối cùng mới tìm được kén bướm vừa y, cưa cành cây có kén bướm xuống, Thiết Tâm Nguyên dẫn hồ ly về trại.
Trong trại rất náo nhiệt, hoạn quan, cung nữ ra vào không ngừng, nhìn thứ đồ mà họ bê thì bên trong đang tổ chức một buổi yến hội.
Thiết Tâm Nguyên đi tới hỏi Hỏa Nhi nằm khểnh gãi bụng ngoài cửa:” Sao lại nằm đây?”
Hỏa Nhi lắc đầu:” Không vào được, Phùng hiền phi đang nói chuyện với di di, vốn tìm ngươi, nhưng ngươi không có mặt, thế là họ bắt đầu ăn uống.”
Rõ ràng hôm qua Phùng hiền phi mang bình lưu ly của Triệu Uyển đi được hoàng đế tán dương, nói không chừng tối qua ngủ cùng hoàng đế.
Cho nên sáng nay bị hoàng đế đuổi khỏi giường vẫn thòm thèm muốn kiếm vài thứ kỳ quái ở chỗ Thiết Tâm Nguyên, sau đó hiến cho hoàng đế, ôn lại giấc mộng uyên ương.
Chuyện này không nên nghĩ kỹ, nếu không trong đầu sẽ hiện ra bức tranh kỳ quái, muốn cưới Triệu Uyển thì phải xua bức tranh kỳ quái đó khỏi đầu, thế là rủ đám huynh đệ ra ngoài làm chuyến dã ngoại.
Đốt một đống lửa lớn bên ao nước, cho gạo và thịt muối vào ống trúc đặt bên bếp nướng, đám Hỏa Nhi đều cao thủ làm những món dã ngoại rồi, người kiếm về ít rau, người thì hái ít nấm, chuẩn bị đũa, thế là có bữa cơm nóng hổi thịnh soạn.
Đang ăn ngon lành thì có mấy tên hoạn quan ngang ngược đi tới nói bệ hạ muốn tới ao nước tản bộ, tất cả những ai không liên quan xéo cho xa.
Gan lộn lên đầu, nhìn thấy xa xa Vương Tiệm vác cái bụng bự tới, hùng hổ tới hỏi xem, Nhũ sơn này còn có chỗ nào để người không liên quan có thể ngủ một giấc không?
“ Tinh thần bệ hạ rất tốt.” Vừa tới gần chưa kịp nói gì thì nghe thấy Vương Tiệm cười khà khà nói:
“ Bệ hạ tinh thần tốt là tất nhiên, tiểu tử chỉ muốn tìm một chỗ không ai quấy rầy ngủ một giấc thôi.” Thiết Tâm Nguyên kháng nghị:
Vương Tiệm nhìn trái nhìn phải, áp giọng xuống:” Mau xéo cho xa, nơi này sắp có cảnh ướt át mỹ nhân tắm rửa đấy.”
“ Vương thúc nói như thế là muốn tiểu tử nhìn trộm hay là xéo cho xa?” Thiết Tâm Nguyên cảm thấy cảnh hay như vậy mà không nhìn trộm thì phụ lòng giai nhân quá:
Vương Tiệm đá hờ một phát:” Bệ hạ đi tản bộ, tất nhiên là muốn xem thủy xa, sau đó gặp phải tuyệt sắc giai nhân tắm rửa ở ao ...”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu lia lịa:” Ai thế, chẳng những mua chuộc được thúc, lại còn có thể tắm ở ao nước lạnh thấu xương thế này, bản lĩnh không tầm thường.”
Vương Tiệm phẩy phất trần chỉ mặt ao bốc hàn khí:” Ở trong cung những nữ nhân kia mùa đông lấy tuyết lau người còn chẳng hiếm, nói gì tới cái ao nước này.”
Thiết Tâm Nguyên mặt co giật, giơ ngón cái lên rồi xoay người chuồn luôn, đám nữ nhân biến thái này đã đánh cược lớn như thế, mình đừng chọc vào thì hơn.
Vả lại cảnh đó nhất định không hay gì mà xem.
Hiểu sâu thêm về nữ nhân, Thiết Tâm Nguyên càng thấy giấc mộng tam thê tứ thiếp đang rời xa mình.
Sinh hoạt gia đình bi thảm của hoàng đế bây giờ chính là vết xe đổ mình nhìn vào.
Vương Nhu Hoa rất hào phóng, tặng cho Phùng hiền phi một quả cầu lưu ly bên trong có chiếc trâm vàng đẹp dẽ, quả cầu này có một truyền thuyết mỹ lệ phú quý, ngay cả câu chuyện mà nhi tử bịa đặt ra, nàng cũng tặng Phùng hiền phi nốt.
Diễn dịch ra sao thì phải xem bản thân Phùng hiền phi rồi, Vương Nhu Hoa biết ở cái hoàng cung khắp nơi là lời dối trá, Phùng hiền phi nhất định có thể phát huy giá trị câu chuyện lên mức cao nhất.
Khi Thiết Tâm Nguyên trở về thì mẹ đang nổi giận, đầu tóc rối bù, cái quả cầu lưu ly ấy là thứ mẹ thích nhất, cái trâm bên trong cũng là của mẹ, giờ phải tặng cho người khác, sao không đau đớn.
“ Nếu không phải là mẫu thân của Tiểu Uyển thì làm sao mẹ đem tặng thứ đó.” Vương Nhu Hoa nhìn thấy nhi tử là giận không chỗ phát tiết, nói như thể lỗi là của nhi tử:
Thiết Tâm Nguyên bất lực:” Đồ là do mẹ tặng, giờ lại đi trách con. Mẹ đừng giận, đợi về Đông Kinh, con bảo Hỏa Nhi luyện cho mẹ một lò lưu ly, mẹ thích hình dáng gì có cái đó, mẫu đơn, thược dược hay cúc vàng đều có, Hòa Nhi giờ thuần thục lắm rồi. Chỉ là mẹ phải giấu cho kỹ, để người khác nhìn thấy là không còn.”
Vương Nhu Hoa bấy giờ mới vui trở lại.
Thiết Tâm Nguyên thấy mẹ từ khi tới Nhũ sơn thay đổi nhiều lắm, nữ chưởng quầy hào khí uy phong của Đông Kinh không còn, chỉ còn lại tính khí kỳ quái của thiếu nữ.
Nhũ Sơn này thật tà môn, xong việc rồi có khi nên chuồn sớm, Thiết Tâm Nguyên ngửi thấy mùi phiền phức.
Thôi ma ma và Hoa ma ma giống với đại đa số cung nhân là hai người chỉ muốn sống an nhàn sung sướng, chẳng có tham vọng gì.
Công chúa không ưa bọn họ, vì thế bọn họ chẳng có mấy tiền, dù là Tiểu Châu Nhi cũng có bổng lộc cao hơn họ nhiều, chưa kể công chúa cưng Tiểu Châu Nhi kinh khủng, công chúa ăn gì, Tiểu Châu Nhi ăn cái đó.
Về cơ bản Tiểu Châu Nhi từ những thứ lễ chế không được phép vượt qua thì sống không khác gì công chúa.
Hai vị ma ma nhìn thấy đồ dùng bằng lưu ly bày trong phòng Tiểu Châu Nhi là chảy nước dãi.
Đừng nói tới người, ngay cả mấy con chó cũng có đãi ngộ tốt hơn hai vị ma ma nhiều, bọn chúng đói bụng còn dám quấn lấy công chúa đòi ăn.
Bây giờ người duy nhất có thể giúp hai vị ma ma tăng thêm thu nhập chính là vị Kim Thành huyện nam trẻ tuổi cổ quái, chỉ cần nhìn thấy vị nam tước hào phóng đó là hai vị ma ma chưa bao giờ phải thất vọng, ban thưởng lần nào cũng cao hơn bổng lộc.
Phùng hiền phi thời gian qua vô cùng bận rộn, nghe nói nàng và hoàng hậu rất chăm qua lại, như đang toan tính đại sự gì, thế nên quản giáo công chúa cũng vì thế mà lơi lỏng.
Cơ hội tốt như thế mà công chúa lại không lén lút đi hẹn hò với tình lang, làm hai vị ma ma vốn có nhiệm vụ ngăn cản điều ấy lại sốt ruột thay.
Không biết quả thông thì có gì mà ngon, công chúa suốt ngày dẫn Tiểu Châu Nhi với đàn chó đi nhặt, ba ngày thôi đã kiếm được cả đống.
Nghe hai vị ma ma lén lút bắn tin cho, Thiết Tâm Nguyên liền đợi cô nương ngốc tự tìm tới cửa, trước kia chính y rang thông, đập vỏ lấy nhân cho công chúa ăn, xem ra lần này nàng định làm một ít cho phụ thân nếm thử, mà tài nghệ nấu nướng của công chúa thì ... Thôi, không nên nói thì hơn.