Chương 105: Kén hóa bướm.
“ Cuồng đồ to gan, dám trộm y vật thiếp thân của công chúa, mau mau ngoan ngoãn chịu trói.”
Đột nhiên có tiếng quát lớn, Thiết Tâm Nguyên giật mình quay lại, liền thấy hai ma ma cao lớn như khỉ đột, mắt lập tức liếc trái phái, không thấy có thị vệ hay binh sĩ, thản nhiên ném ra một đĩnh bạc, sau đó bỏ đi.
“ Cuồng đồ to gan ...”
Thiết Tâm Nguyên không thèm quay đầu, ném thêm đĩnh bạc nữa, bế hồ ly rời rừng.
Hai ả phụ nhân tham lam, hôm nay nếu đã nhận bạc của mình mà dám có bất kỳ chút bất kính nào với Triệu Uyển, Thiết Tâm Nguyên sẽ cho họ nếm mùi đau khổ.
Vừa mới từ trong rừng ra liền nhìn thấy một hàng thanh y nữ tử đeo khăn che mặt màu trắng từ trên núi xuống, như lướt trên mặt nước.
Mục tiêu của nữ tử đó có vẻ là cung điện mới ở lưng chừng núi, nhân lúc nàng chưa thấy mình, Thiết Tâm Nguyên lách mình nấp vào rừng, hồ ly chẳng trốn, cứ ngồi bên đường tò mò nhìn.
Những nữ tử đó đi lướt qua trước mặt hồ ly như yêu tinh, chỉ phong tư tha thướt đó cũng đủ khiến nam nhân ngứa ngáy, nữ tử đi cuối áp trận lúc qua bên hồ ly làm động tác vén tóc.
Khăn che mặt hất lên, Thiết Tâm Nguyên phát hiện không ngờ là Liễu Như Ý.
Đoàn mỹ nhân đi qua, Thiết Tâm Nguyên bất giác lấy áo lót của Triệu Uyển ra hít hít, mùi thơm dìu dịu luồn vào cánh mũi, lúc này tiểu cô nương ấy mà ở bên cạnh, chắc chắn không dễ dàng thoát thân.
Lát sau loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn sáo truyền tới, xem ra Trưởng công chúa không phải là người cam lòng bình đạm, những nữ tử này nhất định được bồi dưỡng rất lâu, mục đích tất nhiên củng cố thánh sủng.
Trước kia cứ nghĩ Trưởng công chúa yêu quý Triệu Uyển nên mới chiều theo mọi yêu cầu của nàng.
Giờ nghĩ lại mới thấy Trưởng công chúa cũng là người tâm cơ thâm trầm lắm, từ lúc đưa Triệu Uyển đi, tới khảng khái bỏ tiền xây cung diện, đều làm theo tâm ý của mình.
Triệu Uyển có bốn cái bình lưu ly trong suốt rất lớn, cái đầu tiên nuôi đôi cá nhỏ bắt từ ao nước trên núi, bình thứ hai có con bọ ngựa màu xanh rất to, bình thứ ba chỉ có mấy một đoạn cành khô, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra trên cành có mấy cái kén không lớn.
Còn về phần bình thứ tư, chỉ chứa một quả cầu pha lê ngũ sắc, cho vào bình, chỉ cần có ánh sáng chiếu vào là khiến cả chiếc bình đều trở nên rực rỡ muôn máu.
Phùng hiền phi nhìn đôi mắt mắt cực to của nữ nhi qua cái bình lưu ly, thở dài:” Sinh ra nữ nhi thật đúng là chẳng có tác dụng gì.”
Triệu Uyển cười hì hì:” Vậy mẫu phi mau gả con đi, kiếm về một nữ tế giỏi giang, nhất định sẽ giúp được người.”
“ Không biết xấu hổ nữa rồi.” Phùng hiền phi xỉa tay vào trán nữ nhi:” Một nam tước bé xíu còn chưa đủ để mẫu phi con ghé mắt nhìn.”
Triệu Uyển vẫn cười rất vô tâm, bấm đầu ngón tay trắng mịn của mình:” Mười bốn tuổi nam tước, mười tám tuổi tử tước, hai mươi làm hầu tước, ba mươi thành công tước, lúc đó thì phẩm cấp ngang với mẫu phi rồi.”
“ Con nghĩ tước vị dễ kiếm như thế à, có người trăm năm căn cơ mới chạm được tới rìa công tước, y một là không có căn cơ, hai không có người giúp thì đừng mơ tưởng hão huyền.”
Triệu Uyển chề môi, chẳng muốn tranh cãi với mẫu phi, sán tới gần chớp chớp mắt thủ thì:” Mẫu thân nhất định phải trông coi kỹ phụ hoàng con nhé, ngàn vạn lần đừng để người khác kéo đi, hài nhi nghe nói tòa cung điện này là điềm lành đấy.”
“ Quan viên ti thiên giám nói năm nay đấu số vặn loạn có lẽ sao tử vi giáng thế, hài nhi chỉ nghe nói thôi nhé, sao tử vi vào nhà thì thành chủ một nhà, xuống quốc gia thì biểu thị đế vương giáng sinh, chẳng may sao tử vi rơi xuống đây ...”
Phùng hiền phi dựng mày lên:” Sau này không cho con gặp ả Trương thị lắm lời đó, năm xưa thấy bà ta làm việc ổn thỏa mới hầu hạ con, giờ hay rồi, chút tuổi đầu đã dạy con thành cái gì thế? Trước đây con ngoan ngoãn như thế.”
Triệu Uyển ôm lấy mẫu thân làm nũng:” Mẫu phi, đưa Trương ma ma về cho con đi, hai bà tử mới tới vừa già vừa ngốc, chẳng được việc gì cả.”
Phùng hiền phi thấy nữ nhi lại giở chiêu này, chỉ biết nói:” Mẫu phi dứt khoát không để Trương thị hầu hạ con nữa, bà ta không biết trông coi con đã đành, còn tiêm nhiễm vào đầu con suy nghĩ không đúng, khiến con làm chuyện vượt giới hạn, có điều đợi con tới công chúa phủ có thể để bà ta làm ngoại quản sự, coi như báo đáp bà ta nhiều năm qua chiếu cố con.”
“ Mẫu phi, đợi tới lúc đó Trương ma ma làm chưởng quầy hiệu bánh do Thiết phu nhân mở rồi, chẳng thèm đâu.”
Phùng hiền phi bật cười khinh miệt:” Đúng là kẻ hèn kém tới cùng nhau, nữ quan không làm, lại đi làm thương nhân rao hàng bán đồ ngoài phố, thế cũng tốt, bản cung đỡ phải nhọc lòng.”
Triệu Uyển lần đầu tiên phát hiện ra, bây giờ nàng không thể nói chuyện với mẫu phi được, suy nghĩ của hai bên đã khác nhau quá xa.
Bỏ đi chuyện này, nàng lấy chiếc trâm lưu ly gài lên tóc mẫu thân:” Mẫu phi mang cái trâm này tới nhờ phụ hoàng bình xét xem người có phải là mỹ nhân đẹp nhất trong cung không?”
Những lời này làm Phùng hiền phi có chút xấu hổ, vờ giận giữ rồi lấy gương ngó trái nhìn phải, sau đó hài lòng mắng nữ nhi vài câu, xách giỏ thức ăn lên chuẩn bị đi xem hoàng đế có rảnh không.
Mẫu thân đi rồi, Triệu Uyển như quả bóng xì hơi, lười biếng chống tay lên bàn, nhìn hai con cá bơi qua bơi lại, bống nhiên nàng phát hiện cái kén trên cành cây khô hình như đang nhúc nhích, lớn tiếng gọi Tiểu Châu Nhi tới.
Đoạn cây khô này cũng là món quà Thiết Tâm Nguyên tặng nàng, khi đó còn nói, chỉ cần để cái bình ở chỗ ấm áp, sẽ có bươm bướm nở ra.
Triệu Uyển chưa bao giờ hoài nghi lời Thiết Tâm Nguyên, thế nên cùng Tiểu Châu Nhi nắm chặt tay cổ vũ cho sinh linh mỹ lệ đang cựa mình thoát khỏi kén.
Một màu lam nhạt xuất hiện trước mắt Triệu Uyển, nàng mới chỉ sửng sốt giây lát thôi mà một cơm bươm bướm đã đậu trên cành cây khô, vỗ đôi cánh màu lam của mình, tiếc rằng dù nó cố gắng thế nào cũng không thể bay đi được.
Triệu Uyển vội kém tấm vải che bình, thế là con bướm loạng choạng bay ra, hướng về phía mặt trời, nơi có vùng trời bao la hơn.
“ Công chúa, con bướm này thật là đẹp.” Tiểu Châu Nhi có chút tiếc nuối nói:
“ Đứng lo, nơi này còn nhiều kén lắm, con đầu tiên hóa thành bướm thế nào cũng phải thưởng, bản công chúa cho nó tự do. Những con còn lại không may mắn như thế đâu, ta sẽ cho chúng vào bình đến khi chúng lại biến thành kén, Châu Nhi, mau đi hái hoa tươi, lát nữa có bướm phá kén ra còn có cái ăn.”
Tiểu Châu Nhi đáp một cái, nhanh nhảu cầm giỏ trúc chạy đi hái hoa, nàng cũng rất muốn nhìn xem những cái kén kia còn sinh ra được sinh linh mỹ lệ thế nào.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.