Chương 109: Thành thứ nịnh thần rồi.
Cuối thu mà hoàng cung lại xảy ra nạn sâu hại, đây là chuyện rõ ràng vô lý, thế mà hoàng đế tin sái cổ, quyết định ở lại Nhũ sơn qua mùa đông, đợi tới lúc tế thiên mới trở về.
Hoàng đế ở lại Nhũ sơn, đám đại lão tất nhiên là hoan hỉ, mấy vị lão thần không biết sự thể dâng tấu nói hoàng đế thân là chủ thiên hạ, không tiện ở ngoài trung xu lâu, đa phần là hạng nhìn chiều gió làm việc giữ im lặng.
Những người không biết sự thực thì không phải là nhân vật trọng yếu trong triều nên lời nói chẳng có trọng lượng gì, sau mấy lần dâng tấu vô hiệu chỉ biết thở dài.
Có những người chưa cam tâm, cho rằng Thiết Tâm Nguyên vì tranh thủ thánh sủng mà bất chấp chuyện quốc gia, xúi giục hoàng đế ở lại, đòi đuổi y khỏi Nhũ sơn, nói y không có phận sự gì ở đây. Hoàng đế không đồng ý, thế là bọn họ càng kiên quyết cho rằng y đứng sau chuyện này, ánh mắt nhìn y vô cùng bất thiện, Thiết Tâm Nguyên trong mắt họ gần như đã thành một tên nịnh thần rồi.
Cho dù bầu không khí ở Nhũ Sơn có nóng lên từng ngày thì cũng không thể ngăn cản được gió lạnh từ phương bắc tới, những phiến lá đỏ lá vàng cầm cự suốt mùa thu dài không chịu nổi cơn gió lạnh đầu mùa, lả tả rụng xuống.
Những chiếc lá đó rất có phong thái quân tử, dù sắp chết, hóa thành bùn đất cũng giữ phong thái ưu nhã trong gió, tới khi đáp xuống mặt đất dơ bẩn mới buông một tiếng thở dài.
Hoàng đế đứng tầng ba cung điện nhìn mỹ cảnh rừng rụng lá, viết hai chữ Hồng Diệp lên giấy, thế là Vương Tiệm ân cần liền biết nó thành tấm biển treo ở đại môn.
Đại Tống có thêm một danh lâu --- Hồng Diệp lâu.
Thiết Tâm Nguyên ở trong lều nói chuyện câu được câu chăng với mẹ nằm trên giường gấm sưởi ấm, lát sau không thấy mẹ trả lời, quay sang mới phát hiện mẹ đã ngủ.
Đi tới đắp chăn cho mẹ, khơi lửa trong lò lớn hơn rồi, nhẹ nhàng rời lều.
Bên ngoài được phủ một lớp lá vàng, bị gió lạnh ù ù thổi bay múa khắp nơi, chịu thôi, hoàng đế, phi tần rồi một đám trọng thần ở đây, có chỗ dựng lều trên núi là khá rồi, còn muốn kén chọn chỗ tốt à, bởi vậy ra khỏi lều là lạnh run cầm cập.
Đám huynh đệ đều bận rộn, Thiết Tâm Nguyên muốn làm một cái kính viễn vọng, Hỏa Nhi có mục tiêu phấn đấu mới sau khi chơi trò tạo hình lưu ly chán chê.
Phúc Nhi và Linh Nhi thì ở lò rèn, hai đứa này muốn khôi phục yến sỉ nỏ trong truyền thuyết, nhưng mà nhìn thứ nỏ bán thành phẩm chẳng hề giống thứ dùng được.
Đơn giản, mạnh mẽ, chuẩn xác là mục tiêu của chúng, nhưng vẫn còn con đường dài phải đi mới có thể thu nhỏ lại như thủ nỏ hồi bé bọn họ hay dùng mà vẫn giữ nguyên được uy lực.
Thủy Châu Nhi gửi thư tới, thằng bé này luôn có tin tức làm người ta ấm lòng, ví như chuyện kinh doanh của Nhu Nhi rất tốt, dù Vương gia lấy đi phần lợi nhuận đầu tư tiền kỳ lớn, nhưng vẫn để lại một phần làm chi phí kinh doanh, chính thức nhập cổ phần. Còn về phần Đường Đường thì không để lại chút nào cả, biểu thị nàng không có liên quan gì tới đám Nhu Nhi nữa.
Thủy Châu Nhi là đứa được học hành tử tế nhất số huynh đệ tỷ muội, trong thư viết :" Trường Giang nước cạn, Biện Hà sắp đóng băng, Đường Đường mua thuyền nam hạ, khi tiễn biệt, nàng đứng trên thuyền nhìn về Đông Kinh rất, tựa hồ còn có điều chi lưu luyến."
Thiết Tâm Nguyên không tự luyến tới mức cho rằng Đường Đường không nỡ rời xa mình.
Đó là nữ tử dứt khoát, giống như khi rời Nhũ sơn, dù luôn nhìn Thiết Tâm Nguyên, nhưng tuấn mã không có chút ý nào sẽ quay đầu.
Thiết Tâm Nguyên chúc phúc Đường Đường thuần buồm xuôi gió tới đất Thục, hi vọng sơn thanh thủy tú nơi đó khiến nàng quên đi chuyện ở Đông Kinh.
Đứng trên chỗ cao nhất của Nhũ sơn muốn nhìn hai hảo hữu của mình đã đi xa, nhưng thanh vụ lam che mắt, chẳng nhìn thấy gì.
Cho nên Thiết Tâm Nguyên lập tức từ bỏ cái chuyện nghe rất thi vị làm thì cực độ ngu xuẩn này.
Leo núi lãng phí tới nửa canh giờ, lại còn làm bản thân đẫm mồ hôi, đến ngay cả hồ ly cũng không muốn leo núi nữa, ăn vạ trên lưng Thiết Tâm Nguyên không chịu xuống.
Đỉnh núi toàn là tùng bách xanh mướt, khác hoàn toàn với lưng núi lá rụng khắp nơi, giống như chụp một cái nắp xanh lên đống lửa.
Nhưng đẹp với xấu cũng chẳng ý nghĩa gì, Thiết Tâm Mệt thè lưỡi thở hồng hộc như chó, hồ ly thì trở nên hoạt bát, nhảy phốc xuống, chạy tung tăng trên đất bằng.
Không phải lo hồ ly gặp phải mãnh thú, cấm quân đã lục tung ngọn núi này rồi, phàm con gì lớn hơn thỏ là đều bị tiêu diệt, thế nên hồ ly là vua muôn thú ở Nhũ sơn.
Phanh vạt áo ra cho mát một lúc, rồi nhanh nhẹn khép lại, toàn thân mồ hôi, lại nhiễm thêm khí lạnh, thế nào cũng bệnh nặng.
Hồ ly chạy một hồi quay lại, nó cũng có tuổi rồi, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Thiết Tâm Nguyên, hai mắt nhìn chằm chằm rừng thông.
Thiết Tâm Nguyên hô lớn:” Tiên sinh đã có nhã hứng lên cao nhìn xa, vì sao không ra gặp mặt.”
Trong rừng có tiếng cười khúc khích, kế đó chỉ thấy một chiếc hài thuê hoa đỏ xuất hiện sau gốc cây, chiếc váy xanh khẽ đung đưa, sau đó một bóng người yểu điệu xách giỏ làm đi tới, thì ra là người quen.
Thiết Tâm Nguyên hơi ngẩn người, ba lần gặp nữ tử này mỗi lần thấy nàng mang phong vận khác, lần này tựa hồ trẻ trung hơn mấy phần, chắp tay nói:” Đạo trưởng không bầu vạn với bệ hạ hay sao mà có thời gian rảnh lên đây?”
Liễu Như Y uyển chuyển bước tới, tủm tỉm cười:” Đúng là mỹ nam tử.”
Thiết Tâm Nguyên có chút lúng túng, tim cũng đập mạnh, không phải định lực y kém cỏi đến thế, mà vừa mới rồi cái liếc mắt đó rất giống Triệu Uyển khi nũng nịu với y, không phải là lời nói đùa của trưởng bối, nhưng mà nàng là nữ nhân của hoàng đế.
Liễu Như Ý kệ Thiết Tâm Nguyên đứng đó ngây ra đó, quỳ trên bãi cỏ, đưa tay sờ tai hồ ly:” Hoàng đế giống mười mấy năm trước, thích chuyện bất ngờ.”
Vì đang quỳ hai chân gập lại, váy căng ra, nên cặp mông tròn vành vạnh như trăng rằm của Liễu Như Ý như đập thẳng vào mắt Thiết Tâm Nguyên, rất gần có thể nói là gần trong gang tấc, hương thơm cơ thể kích thích khiến chỉ nhìn một cái cảm thấy lòng hồi hộp kích động, nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác, chợt nhớ chuyện hôm nọ:” Cuối thu nước lạnh, thế mà đạo trưởng cũng dám nhảy xuống.”
“ Trong các tỷ muội chỉ mình ta dám xuống nước, nên chỉ mình ta đắc lợi.” Hồ ly rất hưởng thụ đôi tay khéo léo của Liễu Như Ý, nằm chổng bốn vó lên trời, vươn dài cổ ra chờ đợi, Liễu Như Ý vươn tay gãi cho nó, cười khúc khích như đang hoàn toàn chú tâm chơi đùa với nó: