Chương 119: Lại thêm một người.
Gà trống ở Xảo trang đã gáy tới lần thứ ba, Thủy Châu Nhi ngáp dài ngáp ngắn từ trong phòng ra, nhắm mắt ra kênh đái một bãi, rùng mình mới hơi tỉnh táo một chút.
Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời lên cao rồi nhưng trông nhợt nhạt lắm, trên mặt kênh bốc lên màn sương mỏng bay là là mặt đất, xem chừng sắp có tuyết lớn, quay đầu nhìn trang viên im ắng, mùa đông mà chẳng phải làm đồng nên ai cũng ngủ muộn, hắn là người chăm chỉ nhất rồi.
Vừa làm vài động tác thể dùng vừa đi quanh trang, tiếng ngáy khò khò của Bao Tử từ trong chuồng ngựa truyền tới. Thủy Châu Nhi chửi một tiếng, tên này hôm qua ầm ĩ đòi theo Nguyên ca tới Kim Thành huyện, hại mình cả đêm lo nghĩ lung tung, thế mà rốt cuộc hắn ngủ say như lợn chết.
Lò rèn ở cách đó không xa, chẳng thấy cột khói cao bốc lên, Xảo ca không ở nhà, hai tên Hỏa Nhi, Thủy Nhi cũng lười biếng.
Máng trong chuồng ngựa trống không, tên khốn Phúc Nhi quên cho ngựa ăn rồi, ngựa trong chuồng thấy Thủy Châu Nhi đi tới phì phì mũi, nhắc nhở hắn cho mình ăn.
Thủy Châu Nhi lấy từ trong căn phòng bên chuồng ngựa chậu nước lạnh đã để cả đêm, nước trong kênh quá lạnh không thể cho ngựa uống, nhất là vào buổi sáng có sương dễ đau bụng, đổ nước vào máng, sau đó cho đầy cỏ khô, thêm vào vỏ đậu trộn đều, hài lòng nhìn năm con ngựa ăn ngon lành.
Đi qua mấy đống cỏ khô, Thủy Châu Nhi thò tay vào mò trứng gà, kết quả là trống không, mấy đống cỏ liền đều không có trứng, tức mình đá con gà chạy tới xin ăn, không đẻ được trứng còn mặt dày xin ăn.
Trong bếp có khói đen, ai thế, quỷ đói đầu thai à? Ở cái Xảo trang này chẳng hi vọng có người sáng sớm dậy nấu cơm, nhất là trời lạnh thế này, mấy tỷ tỷ cũng chẳng trông đợi được gì, dậy rồi mới hỏi mình có gì ăn không, thế nên tới giờ chưa gả đi được.
Thủy Châu Nhi xoa xoa bụng, thấy đói rồi chạy về phía bếp, là ai đi nấu nướng thế?
Cửa sổ nhà bếp mở, từ rất xa Thủy Châu Nhi đã cười rách miệng, có cái ăn rồi.
Cầm bát cười hì hì chạy vào bếp, Thủy Châu Nhi hớn hở nói:” Nguyên ca có khách à, làm nhiều vào, đệ đói quá.”
Thiết Tâm Nguyên đổ trứng rán vào bát, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bịt cái mồm rộng của Thủy Châu Nhi, trừng mắt trấn áp:” Trên đời có người sáu ngón tay, cũng có người bảy ngón chân, người ta có thêm một cái đầu có gì mà lạ?”
Hai mắt Thủy Châu Nhi muốn lồi ra ngoài, đầu óc bùng nhùng, hắn rất muốn quát lớn, làm sao so hai thứ này với nhau được, nhưng mồm bị bịt chặt rồi.
Nhưng mà trong bếp trừ mùi trứng gà rán ra thì không có mùi gì kỳ quái, chứng tỏ không phải yêu quái, cũng không phải là kẻ xấu.
Thiết Tâm Nguyên thấy Thủy Châu Nhi yên tĩnh lại mới ra dấu rồi từ từ buông tay, cười ha hả đưa đĩa trứng cho hắn.
A Đại, A Nhị hoàn toàn không bị Thủy Châu Nhi làm ảnh hưởng, người ta nhìn thấy họ lần đầu đều phản ứng lớn hơn nhiều, tay đút cơm cho một cái đầu, còn rảnh rỗi giơ tay cái tán thưởng tài nấu nướng của Thiết Tâm Nguyên.
Thủy Châu Nhi như cái xác không hồn, máy móc ăn cơm, mắt nhìn nhìn A Đại, A Nhị không chớp, tuy vẫn chấn kinh vô cùng vẫn biết rót trà cho họ, nói thật nếu không có Thiết Tâm Nguyên ở đây thì hắn đã chạy thục mạng gọi huynh đệ tỷ muội ra đuổi ma quỷ rồi.
“ Đa tạ tiểu huynh đệ, ta tên là A Nhị, đây là huynh trưởng ta A Đại, không thích nói chuyện, đứng trách hắn.” A Nhị mang rất ít hi vọng cho nên rất thoải mái, dù người khác phản ứng thế nào cũng không thể trách:
Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống bên Thủy Châu Nhi, giao nhiệm vụ:” Sau này A Đại, A Nhị sẽ ở lại trong trang, đệ hãy nghĩ cách để mọi người đừng sợ.”
“ Làm sao mà không s ...” Thủy Châu Nhi nói một nửa liền nuốt vào, cười ngượng với A Nhị:” Không sao, chẳng phải đệ cũng không sợ rồi nữa à?”
Thiết Tâm Nguyên cầm đũa chỉ Thủy Châu Nhi:” Nhị huynh còn chưa biết, đứa đệ đệ này của ta có bản lĩnh dùng mũi ngửi ra người tốt người xấu đấy.”
“ Ồ.” Bốn con mắt đồng loạt nhìn Thủy Châu Nhi, A Nhị hứng thú nói:” Đây là năng lực hiếm đấy, nhưng đáng tin hơn quan sát lời nói hành động một người nhiều. Khi ta ở rừng núi cũng dựa vào bản năng đánh giá người tốt người xấu, nhưng dù tốt hay xấu nhìn thấy huynh đệ ta đều chạy hết.”
Thủy Châu Nhi ăn nhanh hết cơm, xoa bụng nói:” Để đệ đi thông báo trước cho mọi người, như thế khi gặp nhau sẽ đỡ hơn.”
A Nhị cầm lấy cái ruột tượng:” Để ta che A Đại đi, như thế họ dễ chấp nhận hơn.”
Thiết Tâm Nguyên xua tay tự tin:” Huynh đệ tỷ muội của ta không yếu đuối như vậy đâu.”
…
Hỏa Nhi sục cả đầu vào chậu nước ọc ọc một lúc ngẩng lên, coi như đã rửa mặt, vừa lấy tay vuốt nước trên mặt vừa nói:” Sau này bớt xem mấy cuốn sách kỳ quái đi, trước kia còn nhỏ đái dầm nói linh tinh, đái dầm thì các ca còn không để ý, che dấu cho đệ. Giờ lớn rồi, nếu còn đái dầm, cẩn thận Nhị Nhi biết không chịu gả cho đệ nữa.”
Thủy Châu Nhi tức lắm, nghiến răng ken két:” Thực sự có người hai đầu mà, người đó có mùi cỏ xanh, giống gia súc ấy, tuy hơi khó ngửi, nhưng không có mùi lạ.”
Hỏa Nhi chỉ ờ một tiếng, Thủy Châu Nhi không thèm nói nữa, kéo xềnh xệch hắn đi xem lát nữa ai đái dầm.
“ Đánh răng đi, tối qua huynh không đánh răng, còn rau ở miệng kìa.” Thiết Tâm Nguyên dẫn A Đại, A Nhị đi dạo quanh trang:
Huynh đệ A Đại, A Nhị chưa bao giờ tới nông trang, nhìn cái gì cũng tò mò, nhất là từng đống rơm chất cao như núi càng hâm mộ:” Mỗi năm tới mùa đông ta và A Đại phải chuẩn bị rất nhiều cỏ khô trải trong hàng, nếu không chẳng qua nổi.”
“ Ở đây mọi người đều thích chui vào đống rơm ngủ, nhiều năm qua luôn thế, nên rơm khô trong nhà cứ chất cao mãi, mọi người đều có đống rơm yêu thích của riêng mình.”
A Đại nhìn thấy ngựa trong chuồng chạy tới ấn lưng ngựa, con ngựa hí lên lọc cọc tránh đi.
A Nhị thấy A Đại lắc đầu, giải thích:” A Đại nói ngựa ở đây không tốt, ở phía tây Hoành Sơn bọn ta từng phát hiện ra một đàn ngựa lớn, mã vương là con ngựa màu đỏ sậm, bọn ta truy đuổi hai năm không bắt được.”
Thiết Tâm Nguyên thắc mắc:” Đàn ngựa thì phải xuất hiện ở thảo nguyên, sao lại ở trong núi.”
“ Ngươi không biết rồi Kỳ Liên sơn trập trùng hiểm trở, phía đón gió rất lạnh, thảo nguyên ở hướng đó, còn phía khuất gió tuy băng tuyết không tan, nhưng vì có núi cao ngăn cản nên ấm áp hơn nhiều. Ân sư nói, thời tiết này trồng lúa gạo cũng được, chỉ là mỗi năm được một vụ.”
“ Gạo ở Đại Tống cũng mỗi năm được một vụ thôi.”
“ Nhưng ân sư nói, ở phương nam một năm ba vụ, thậm chí bốn vụ, không cần chăm bón, ném mạ ra là tự mọc lên rồi, trên đời đúng là có những người sinh ra đã may mắn hơn người, nằm không cũng có thức ăn rơi vào miệng.”
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên biết điều này, càng lúc càng thấy tò mò về vị ân sư biết nhiều hiểu rộng ấy:” Ta có hảo hữu đang tác chiến ở phương nam xa xôi, nếu có thứ hay như thế, tin rằng hắn sẽ mang về.”
“ Lại là đánh trận ...” A Nhị hời hợt đáp lại, tựa hồ chẳng có thiện cảm với chiến tranh:
“ Có A Đại ở đây, ta nghĩ huynh nên thích chiến tranh mới đúng, chỉ có ở trong chiến tranh ngoại hình này mới có sức uy hiếp lớn nhất ... Đúng không Hỏa Nhi?”
Thiết Tâm Nguyên vừa nói vừa đưa tay ra kéo Hỏa Nhi đã chết đứng tại chỗ.
A Nhị nở nụ cười mà hắn cho rằng thân thiện nhất vẫy vẫy tay với Hỏa Nhi.
“ Ccc... hào ...” Hỏa Nhi lắp bắp nói một câu bản thân chưa chắc hiểu là gì, nở nụ cười giả tạo nhất từ xưa tới nay, nếu không phải có Thiết Tâm Nguyên giữ thì hắn đã chạy lâu rồi.