Chương 118: Người bạn mới. (3)
Khi Thiết Tâm Nguyên chụp ruột tượng lên đầu A Nhị, một đại hán thô hào mắt to râu rậm hiên ngang đứng đó, trừ cái ruột tượng hơi chướng mắt ra, Thiết Tâm Nguyên thấy mình đem hai người này đi uống rượu không thành vấn đề.
Hai người bạn từ trên trời rơi xuống này làm Thiết Tâm Nguyên vui vẻ lắm, vì thấy họ và mình gần như là loại người, đều không thuộc về thế gian.
Cáo từ Chiết Khắc Hành và Bao Chửng, Thiết Tâm Nguyên kéo A Đại A Nhị vẫn còn trù trừ ra ngoài, lúc này trăng đã treo lên đỉnh đầu.
Khi ba người đã thực sự đứng giữa đám đông náo nhiệt, A Nhị còn chưa dám tin, quay đầu nhìn quanh như người đang ở trong mộng:” Không ngờ Đông Kinh lại phồn hoa như thế.”
“ Ha ha ha, mỹ thực, mỹ tửu, hai vị muốn khám phá Đông Kinh từ phương diệu nào?”
“ Tất nhiên là âm luật!”
Thiết Tâm Nguyên khụt khịt mũi, y lại nghe ra ý khác:” Mỹ nhân thì tạm thời thôi đi vậy?”
A Nhị coi thường:” Dung tục, ta chỉ muốn nghe tiếng ca cao vút tận mây xanh, tiếng tiêu có thể xuyên vân, tiếng tỳ bà có thể nứt bình bạc, cùng với tình cảm như triền miên như cao sơn lưu thủy.”
Thiết Tâm Nguyên gãi gãi đầu, tên này còn dị hơn cả mình tưởng:” Vậy chúng ta tới một nơi vừa có thể uống rượu vừa có thể ăn ngon lại có thể nghe âm luật.”
“ Ân sư nói Thời lâu là một nơi như thế, chỉ có Thời lâu.”
“ Không ý kiến.” Thiết Tâm Nguyên nói xong ba chữ này là cười, cảm thấy tối nay mình nói ba chữ này hơi nhiều một chút.
Đưa cho A Nhị một túi tiền, A Nhị nhét vào ống tay áo, tay áo phiêu phiêu đi vào dòng người.
Rõ ràng đêm nay là lần đầu tiên hắn lấy thân phận con người hòa lẫn với nhân loại.
Bất kể là múa tay áo hay múa hông, hoặc khẩu kỹ hát hai giọng nam nữ đều được A Nhị khen không ngớt miệng, một khúc Quảng Lăng tán càng khiến A Nhị nước mắt giàn giụa, khi nghe tứ bộ khúc "Thứ Hàn" "Trùng quan " "Phát nộ " " Báo Kiếm", A Nhị đứng lên múa cùng âm luật.
Rượu hết ca tàn, hai người loạng choạng rời Thời lâu, trời đã không thấy trăng nữa, chỉ có sao sáng lấp lánh.
Hai người đi lên Hồng kiều, Thiết Tâm Nguyên ném bầu rượu trong tay xuống Biện Hà, ngồi vắt trên lan can chỉ Đông Kinh chửi bới, chẳng biết là chửi ai.
A Nhị dựa lưng vào lan can, ánh mắt sây me nhìn ánh đèn rực rỡ ở Mã hành nhai:” Một đêm tuyệt vời.”
Thiết Tâm Nguyên ngồi vắt vẻo bên trên nói vọng xuống:” Sau này sẽ còn nhiều ngày như thế, nhìn lâu rồi sẽ thấy nơi này trần tục không chịu nổi.”
A Nhị lắc đầu:” Có một đêm thế này là đủ, không dám cầu quá nhiều.”
“ Đêm mai thuộc về A Đại, hắn nhìn trúng dê nướng ở Thời lâu, mai ăn cho đã.” Thiết Tâm Nguyên vui vẻ nói:
A Nhị hai tay đán trước ngực, nhìn bầu trời đầy sao:” Quảng Lăng tán của Thời lâu không trọn vẹn, nghe ân sư ta nói khúc này có hơn bốn mươi bộ chứ không phải tám bộ như họ biểu diễn.”
Nói tới đó chắp tay:” Huynh đệ ta có một ngày làm người là nhờ thiếu huynh, ơn thiếu khiến chúng ta không phải chịu nhục trong tay hạ nhân, A Đại, A Nhị cảm kích vô cùng.”
“ Nếu thiếu huynh có kẻ thù, giao cho A Đại đi hoàn thành, kiếm thuật của hắn không kém Nhiếp Chính.” (*)
“ Kẻ thù của ta thì ta tự xử lý, mà hình như bây giờ ta chẳng có kẻ thù nào cả, từ nhiều năm trước những kẻ có thù với ta đều bị ta giết hết rồi. Con người ta không chịu nổi cái gọi là quân tử mười năm báo thù chưa muốn, kẻ thù sống qua đêm đã khiến ta không thoải mái.” Thiết Tâm Nguyên phất tay:
“ Vả lại giúp huynh đệ huynh cũng không có lòng riêng gì, đơn giản lúc đó ta cảm thấy ở bên cạnh hai người thoải mái hơn đám người kia, đôi khi ta làm việc tùy hứng như vậy đấy.”
A Nhị vỗ lan can cười:” Ta ở chỗ hoang dã, quanh năm làm bạn với dã thú và trời cao, nhưng luôn muốn tới chỗ phồn hoa nhất thế gian, còn ngươi, có lẽ thích hợp sống ở chốn hoang dã hơn ta, hay là hai ta đổi chỗ?”
“ Được được, thế nào ta cũng phải tới Hoành Sơn quê huynh một chuyến.” Thiết Tâm Nguyên chống cằm hỏi:” Nhị huynh, huynh có thân quyến ở Đông Kinh không?”
“ Ngươi nghĩ sao?”
“ Huynh rất thông thuộc Đông Kinh, ví như tới ngay Hồng kiều này, đây là nơi phồn hoa nhất kinh thành đấy.”
A Nhị thở dài:” Có một vị lão nhân tha thiết nhớ quê hương đã đem từng ngọn cây bụi cỏ nơi này kể cho ta vô số lần, nên dù lần đầu tới Đông Kinh, ta cảm giác như lớn lên ở đây vậy, Đông Kinh ghi trong đầu rồi.”
Thiết Tâm Nguyên nghe câu này chấn động run người:” Người ta đều nói ghi nhớ trong tim, sao huynh lại nói là nhớ trong đầu? Tại sao huynh biết ký ức ghi nhớ trong đầu?”
A Nhị thấy Thiết Tâm Nguyên phản ứng mạnh như vậy thì ngạc nhiên:” Không phải rõ ràng quá à, nếu là ghi nhớ bằng tim, vì sao thứ ta biết, A Đại lại không biết? Hai ta có chung một quả tim mà.”
Ra thế, Thiết Tâm Nguyên có chút thất vọng, vừa rồi trong một thoáng y còn tượng gặp được người thời đại kia, thời gian lâu thế rồi tưởng chừng mình đã hoàn toàn là người Đại Tống, vậy té ra sâu trong lòng vẫn còn chút khao khát khó nói ra:” Thế vì sao lúc ở trong Chiết gia, huynh lại bảo ta chém đầu mình mà không A Đại?”
A Nhị có vẻ đắn đo, cuối cùng thở dài: “ Vì trí tuệ là thứ không đáng tiền, cần quá trình lâu dài mới thấy ích lợi, vũ lực thì khác, đấy là phương thức nhanh nhất thấy cái lợi.”
Thiết Tâm Nguyên cảm khái, người này nếu không trời sinh dị dạng, ắt đã thành hiền tài một phương chứ đâu tới mức bị người ta coi như dã thú thế này, nhảy xuống nói:” Đi thôi, ta dẫn huynh tới một nơi mà không ai coi huynh là ma nhân, nếu huynh muốn thì từ nay về sau có thể coi đó là nhà, ở lại đó làm ruộng, trồng hoa, nuôi ngựa, bổ củi, nhàn hạ có thể uống trà ...”
A Nhị bồn chồn:” Liệu có nơi như thiên đường thế sao?”
“ Đương nhiên, Nhị huynh, thiên đường không có ở trên trời, mà là do chúng ta tranh thủ được.”
Thiết Tâm Nguyên đi rất nhanh, A Nhị chỉ cần bước bình thường là theo kịp, lần này hắn không có chút do dự nào.
(*) Nhiếp Chính là thích khách nổi tiếng nhất thời Xuân Thu, được ghi lại trong sử ký Tư Mã Thiên, đời sau truyền lại rằng bản nhạc mà Nhiếp Chính đã đánh cho Hàn Ai hầu nghe trước khi hành thích chính là bản Quảng lăng tán.