Chương 129: Vương Nhu Hoa về nhà. (2)
Trời tối, bốn bề vắng lặng, những cái cây trơ trụi lá đứng im lìm trong gió tuyết lất phất, hai cái chân lớn dẫm lên lá khô kêu rào rạo khiến người ta sởn gai ốc, tim hai người cũng như muốn nhảy từ lồng ngực ra. Đêm đông lạnh như băng mà mồ hôi rịn ra mái, không phải vì sợ mà hai tên tiểu tử xấu xa này hưng phấn, tới mục tiêu nhìn nhau cười cứng nhắc, bắt đầu xử lý lá khô trên suối nước nóng.
Hậu hoa viên vương phủ thi thoảng có tiếng pháo nổ lẹt đẹt, chẳng biết là đứa nhi tử nghịch ngợm nào của Triệu Duẫn chơi đùa.
Lá khô sau khi dọn dẹp hết, từng phiến đá lộ ra, Tiểu Xảo Nhi đã có chuẩn bị từ trước lấy giá gỗ thả hai sợi dây có móc sắt xuống, móc câu móc vào tảng đá, hai người xoay trục gỗ xuyên qua vòng sắt, sợi dây kéo căng, tảng đá cũng dần dần nâng lên, hơi nước theo khe hở trào ra ngoài.
Thiết Tâm Nguyên thầm hô không xong, thấy hơi nước không ngừng bốc lên nhưng hết cái, nóng ruột chà tay, sao lại quên nước nóng gặp khí lạnh sẽ sinh hơi nước chứ?
Tiểu Xảo Nhi chạy mười trượng, nhìn một lúc quay về:” Hết hồn, không nhìn thấy đâu.”
Thiết Tâm Nguyên cẩn thận xác nhận lần nữa mới tiếp tục xoay trục gỗ, cuối cùng tảng đá rộng hai thước, dài bốn thước bị lật lên, lộ ra suối nước nóng chảy phía dưới.
Dòng nước chỉ sâu hai thước, Tiểu Xảo Nhi đưa tay thử nhiệt độ:” Không nóng, có thể sống được.”
Thấy hắn định nhảy xuống, Thiết Tâm Nguyên giữ lại:” Đừng vào, bên trong đó không có không khí, chui vào ngạt thở đấy!”
“ Vậy phải làm sao, không chui vào sao phá được hàng rào ngăn tạp vật, thùng dầu của chúng ta sẽ không chảy tới được ao sen, thế thì có tác dụng gì?” Tiểu Xảo Nhi không coi chút khó khăn ra gì:” Không sao đâu, khi làm ăn mày cũng chui rúc hầm cống suốt, năm ngoái mà biết nơi này có hang nước nóng, ta đã dẫn đám đệ muội tới đây sống qua mùa đông.”
Thiết Tâm Nguyên dứt khoát nói: “ Nghe ta, ngươi chui vào lâu sẽ chết đấy, chuyện tới lúc này, phải cẩn thận, thà rút lui cũng không thể liều mạng.”
Tiểu Xảo Nhi thở hắt ra một hơi, bực mình chỉ một bức tường đá cao đằng xa:” Hàng rào ở đó, tộng cộng ba cái, để ta xem ngươi làm thế nào?”
….
Vương Nhu Hoa ngồi trên xe ngựa nhìn cảnh cửa sơn son cao lớn của Vương gia rất lâu, hai soắn chặt ống tay áo, răng nghiến kèn kẹt, mấy lần muốn quay đầu xe đi. Cuối cùng nàng buông tay áo, chỉnh trang lại trang sức trên đầu, xách một cái bọc lớn đi lên thềm, ngước đầu nhìn tấm biển thếp vàng được lau sáng bóng, cánh cửa son đỏ đóng im lìm, khung cảnh không có gì thay đổi, chỉ nàng không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa.
Chuyện năm xưa lòng vẫn còn chút căm hận, nhưng không khiến nàng bận lòng vì nó nữa rồi, nàng sống rất tốt, tự tay nàng làm nên gia nghiệp không tệ, nuôi sống hai mẹ con, nhi tử khôn lớn thông mình càng giúp nàng tự tin bước qua cánh cổng này. Hít sâu một hơi, gõ vòng cửa bằng đồng, hai cái đèn gió treo bên cửa chiếu khuôn mặt mặt nàng trắng bệch.
Cửa bên kèn kẹt mở ra, một lão đầu nhìn ra ngoài, hỏi:” Tiểu nương tử tối rồi còn tìm tới Vương gia ta có chuyện gì?”
Vương Nhu Hoa nghiêng người để ánh đèn chiếu hẳn lên mặt mình, nhoẻn miệng cười:” Phúc bá, không nhận ra ta sao?”
Lão đầu dụi dụi mắt, giơ cả cái đèn lồng của mình lên soi, giật mình kêu:” Ối giời ơi, là … là … Ngũ nương tử đấy sao?”
Vương Nhu Hoa ứa nước mắt:” Người vẫn nhớ Đàn Đàn.”
Lão đầu đưa run run đưa tay ra định sờ mặt nàng, nhưng nửa chừng rụt lại, vội vàng mở rộng cửa bên, cứ thế lật đật chạy vào trong phủ, vừa chạy vừa hô lớn:” Đại quan nhân, đại quan nhân, Ngũ nương tử về rồi, Đàn Đàn nương tử về rồi, ông trời ơi cuối cùng cũng về rồi, hu hu hu ...”
Lập tức cái phủ rộng lớn tối tăm bừng sáng, từng gian phòng nối nhau sáng đèn, một đám người lố nhố chạy ra cổng.
Từ trung đường có ba lão giả mặc thường phục yến tiệc ở nhà ra ngoài quát mắng đám người kia về phòng, sau đó cùng nhau đi ra cửa, người ngoài cùng bên trái nhìn Vương Nhu Hoa một cái rồi dừng chân quay mặt đi, tay run lẩy bẩy, người ở giữa đi thẳng tới vỗ vai nàng:” Về là tốt, về là tốt, đừng thương tâm.”
Người bên phải là Vương Tố, ông ta nhìn sau lưng Vương Nhu Hoa, tức thì nhíu mày:” Nhi tử ngươi đâu? Sao không mang nó tới?”
Vương Nhu Hoa suýt nữa xông tới đánh ông ta, kiếm nén thi lễ:” Đàn Đàn chào Tam Thúc, Nguyên Nhi là Thiết gia tử, đêm Giao Thừa phải trông nhà.”
Vương Tố từ mừng chuyển giận:” Cái gì mà Thiết gia tử, lão phu thân là gia chủ, vì sao chưa từng thấy canh thiếp cầu thân của Thiết gia? Con do ngươi sinh, tất nhiên là giống Vương gia.”
Vương Ung người lớn tuổi nhất ba huynh đệ quát:” Lão Tam, Đàn Đàn mới về nhà, đệ nói chuyện đó làm gì, đêm Giao Thừa, đoàn viên mới là quan trọng nhất.”
Rồi quay sang Vương Nhu Hoa mắng: “ Ngươi cũng đen lòng lắm, rõ ràng ở Đông Kinh mà chín năm không về, trong lòng ngươi còn có mẹ ngươi không? Về đúng lúc, mẹ ngươi sắp chết rồi, còn kịp nhìn lần cuối.”
Vương Nhu Hoa thất kinh, đồ trong tay rơi xuống, kệ ba lão giả men theo con đường nhỏ thuần thục chạy thẳng vào hậu đường.
Vương Trùng đang đau lòng thấy khuê nữ tất tả chạy đi, tức giận chất vấn đại ca:” Phu nhân đệ rõ ràng khỏe mạnh, sao huynh nói nàng sắp chết?”
Vương Ung gọi phó dịch tới chỉ cái bọc hành lý của Vương Nhu Hoa dặn vài câu, thản nhiên vuốt chòm râu trắng như tuyết:” Không nói thế khuê nữ cứng đầu của đệ sẽ bỏ đi ngay, sống cả đống tuổi rồi sao không hiểu kế hoãn binh?”
Vương Trùng dậm chân chỉ hậu đường:” Phu nhân đệ đang ăn gà hầm, Đàn Đàn ghét nhất người ta lừa nó, xem huynh xử lý thế nào?”
“ Ha ha ha, để mẹ nó xử lý nó là tốt rồi, chúng ta không có nhiều thủ đoạn để dùng.” Vương Ung nói xong quay sang Vương Tố vẫn bần thần nhìn ra cửa trông ngóng:” Nhi tử của Đàn Đàn xuất sắc đến thế sao?”
Vương Tố thở dài thu tay vào ống tay áo:” Âu Dương Tu, Mai Ngiêu Thần đều bại trong tay nó, Hạ Tủng muốn thu làm môn hạ cũng không được, đại ca thấy sao?”
Vương Ung nghĩ khác:” Đám Âu Dương Tu chỉ thua một ván cờ có là gì, không thể tính như thế được.”
Vương Tố cười nhạt: “ Vậy thì ba đứa chất tử nhà ta thì có tính không? Một đứa không thể rời giường, một đứa nửa mặt đen xì trốn trong phòng không dám gặp ai, còn đứa nữa thì suốt ngày mượn rượu giải sầu, huynh nói phải tính sao?”
Vương Ung lắc đầu:” Có lẽ là Đàn Đàn chăng, con bé đó không vừa đâu.”
“ Đàn Đàn tuy hận chúng ta nhưng con bé này tâm địa thiện lương, sao có thể ra tay ác độc như thế với huynh đệ tỷ muội của mình, đều là do đứa con như yêu quái của nó gây ra.”
“ Có chứng cứ xác thực không?”
“ Chính nó thuê người theo dõi Vương gia ta, kẻ đó khai hết rồi, còn bị đệ cho người đánh gãy chân ném ra chợ.”