Chương 130: Vương Nhu Hoa về nhà. (3)
Nhắc tới ba con quỷ xui xẻo đó, Vương Ung và Vương Trùng đều có chút giận dữ, chỉ mặt Vương Tố chất vấn:” Nếu đã biết vì sao trước kia không nói sớm, đứa bé đó từ nhỏ không cha, mẹ nó suốt ngày bận rộn kiếm tiền, nó như cái cây dại mọc hoang, giờ tâm địa tàn độc tới mức đó, vì sao không đón về phủ quản giáo, vì sao mặc nó phiêu linh bên ngoài?”
Vương Tổ chất vấn ngược lại: “ Hai người đều biết Đàn Đàn ở trong kinh, vì sao sáu năm qua không hỏi tới một câu? “
Vương Trung bỏ tay xuống, người như quả bóng xì hơi:” Tìm về chắc gì đã tốt, tẩu tẩu đệ dẫn Phù Du Nhi mỗi tháng đều ngầm đi xem mẹ con Đàn Đàn một lần, lần nào về cũng khóc hết nước mắt, thấy mẹ con chúng sống rất tốt, bỏ ý đưa nó về.”
Vương Tố lắc đầu:” Chính vì suy nghĩ này của huynh khiến Vương gia không người kế thừa, nay cái mầm tốt ngay trước mắt lại không động lòng, nhìn nó bị phu tử quê mùa dạy bảo, tâm trí càng mở mang càng tàn bạo, hai huynh rốt cuộc muốn sao?”
Vương Ung bình tĩnh nói:” Trẻ con bảy tám tuổi đầu dù độc ác một chút chỉ là nghịch ngợm mà không hiểu hậu quả thôi, nhìn nó vì mẹ mà báo thù đám Tiểu Ngọc, đều là thủ đoạn trẻ con, chỉ cần đưa nó về, lão phu dạy dăm ba năm, là thành quân tử phong độ lỗi lạc.”
Vương Tố cười nói:” Đại huynh là quân tử nho nhã, nhưng phụ thân nói huynh không thể thành gia chủ, nhà này không cần thêm quân tử nữa. Các Uyên huynh nói, đứa bé đó ít nhiều có tính hồ ly, cơ trí giảo hoạt không dung tình. Có lẽ do từ nhỏ đã làm bạn với hồ ly mà ảnh hưởng. Nếu dẫn dắt đúng, đứa bé này sẽ thành gia chủ không thể thích hợp hơn.”
Vương Trùng ưỡn ngực tự hào:” Nói vậy ngoại tôn của ta quả nhiên là cái mồm tốt rồi.”
Chợt lại nổi giận chỉ Vương Ung:” Còn không phải tại đệ, năm xưa để tên yêu nhân Hạ Tủng đoán mệnh linh tinh cho Đàn Đàn, khiến mẹ nó lưu lạc cực khổ bao năm ...”
“ Ai bảo linh tinh, năm xưa nếu Đàn Đàn không bỏ đi, làm sao nó mang về một đứa tôn tử tốt, câu gặp thủy ắt sống không sai chứ?”
“ Đệ đệ ...”
Vương Tố thở dài, hai vị huynh trưởng của ông học vấn thâm sâu, nhưng xử lý gia sự hồ đồ, ông lo lắng nhìn về phía hậu trạch, nơi đó rất yên tĩnh, khiến ông ta có cảm giác không lành.
Đàn Đàn quá bình tĩnh.
…
Tiểu Xảo Nhi buộc thừng ở hông, từ dưới nước chui lên:” Dùng ống trúc này thở mạnh là được à?”
Vừa xong cố chui vào suýt chết ngạt, may mà giật dây báo động để Thiết Tâm Nguyên kéo ra, không dám ương bướng làm theo ý mình nữa.
“ Đúng thế, mỗi lần phải hít thật sâu.” Thiết Tâm Nguyên dặn dò:
Tiểu Xảo Nhi có chút cấu kỉnh:” Ngươi vào mà thử, trong đó nóng ngộp không sống nổi, ta vừa phải phá hàng rào, vừa dọn tạp vật, còn thở theo như ngươi nói, ngươi biết tốn công ra sao không?”
Thiết Tâm Nguyên dỗ dành:” Cố chịu đựng chút nữa, còn lại một cái hàng rào thôi, cái này lại mỏng hơn ...”
Tiểu Xảo Nhi nghỉ ngơi một lúc, ra hiểu Thiết Tâm Nguyên chú ý xung quanh, lại lần nữa ngậm ống trúc cầm ngọn đèn nhỏ chui vào thủy đạo tối đen.
Lúc này trời đã tối hẳn, ngoài tường cao đen như mực, bên trong đăng hỏa huy hoàng, thi thoảng chiếc đèn dầu chiếu cột sáng lên không, chĩa vào cái đài cao, một nữ tử áo đỏ tung người lộn nhào nhảy xuống, lập tức hoa viên bùng lên tiếng reo hò vang dội.
Nữ tử đó có ngã chết hay không, Thiết Tâm Nguyên chẳng quản, xiếc thôi, chỗ của nữ nhân chắc là không có máu me be bét đâu.
Không biết Triệu Duẫn có ở bên ao sen không? Có điều chuyện này y cũng chẳng muốn quản, tên này phái người tới đốt nhà mình, mình đốt nhà lão, coi như ăn miếng trả miếng.
Hình ảnh Lão Lương đung đưa trên cột làm Thiết Tâm Nguyên siết chặt tay, nếu đốt chết được lão già ấy thì tốt.
Trong ống trúc truyền ra tiếng thở phì phò, cho thấy Tiểu Xảo Nhi vẫn còn sống.
“ Này, ngươi tắt đèn đi, vừa rồi có nữ nhân leo lên đài cao, không khéo nhìn thấy.”
Tiểu Xảo Nhi từ dưới suối nước nóng leo lên, rùng mình:” Sao mà lạnh thế?”
“ Lạnh thì làm việc cho ấm người.” Thiết Tâm Nguyên vần từ trong bóng tối ra một cái thùng gỗ:
Trong hoa viên tiếng chiêng la càng nhộn nhịp, hai người đẩy từng thùng dầu xuống nước, thùng cuối cùng chỉ có một nửa chứa dâu, Tiểu Xảo Nhi cẩn thận đốt dây cháy chậm, để cẩn thận, thùng như thế có tới bảy cái.
….
Đêm Giao Thừa tuyết rơi làm thành Đông Kinh có thêm ba phần nhã thú, bông tuyết lắc đác rơi qua đèn lồng đỏ, trong ánh sáng mông lung biến thành màu phấn hồng đẹp mắt.
Vương Nhu Hoa đem một cái áo chẽn ngắn màu đỏ sậm trải lên giường, nói: “ Mẫu thân sợ lạnh, cứ tới mùa đông là như chịu tội vậy, Nguyên Nhi cũng thừa hưởng cái tật này của ngoại bà nó, nên nữ nhi làm chiếc áo này, ngoài là lụa cống, trong là bông mới, quan trọng là dùng nút gài, ấm hơn so với những cái áo lông thùng thình, mẫu thân thử đi.”
Vương mẫu nhìn con gà ăn một nửa trên bàn, ngượng ngùng không biết nói gì, vừa xong nha hoàn mới đen lời đại quan nhân chuyển cho, đáng lẽ mình phải nằm trên giường giả chết mới đúng. Chỉ là trên tuy năm mươi, song sống trong an nhàn, hồng hào phúc hậu, dù nằm đó chẳng ai tin bệnh.
Vương Nhu Hoa mỉm cười:” Mẫu thân ăn thịt gà tốt hơn nằm trên giường nhiều, mau mau thử đi, trong nhà chỉ có con khỉ nghịch ngợm kia, nữ nhi không yên tâm.”
Vương mẫu nắm tay khuê nữ:” Đàn Đàn, bao nhiêu năm con mới về nhà một lần, vì sao không mang theo Nguyên Nhi cùng về, mẹ biết, con không thích cái nhà này, tiểu viện tử của con tuy bần hàn một chút, nhưng thanh tịnh, vì thế mẹ mới không cho cha con đi quấy nhiễu con.”
“ Con là cái thứ vô lương tâm, bao nhiêu năm không chịu về nhà, có biết mỗi lần mẹ ngồi trong xe ngựa nhìn con bận bịu trong cửa hiệu là lại khóc không?”
Vương Nhu Hoa không biết chuyện này, chuyện năm xưa là tạo hóa trêu người, chẳng phải chính bản thân nàng cũng có lúc tin vào lời phán đó sao, cắn môi ngăn nước mắt, cương quyết nói:” Nguyên Nhi là Thiết gia tử, đêm Giao Thừa phải trông nhà.”
Vương mẫu nghe ra ý xa cách trong đó, thở dài:” Năm xưa ai đúng ai sai không nói nữa, nếu tính chẳng biết bao giờ mới xong, con phải chịu tội đã chịu rồi, phải chịu khổ đã chịu rồi, đừng nghĩ nhiều. Đáng thương cho một quý nữ gả cho tên thợ rèn thôn phu.”
Vương Nhu Hoa thấy mẫu thân coi thường trượng phu mình thì không hài lòng, cắt ngang lời bà:” Mẹ, phu quân con là người thế nào không cần mẹ và cha lo, đời này nữ nhi sống vui vẻ nhất là hai năm gả cho Thất ca. Thất ca là thợ rèn, con là nương tử thợ rèn, giúp huynh ấy rèn sắt, nấu cơm. Huynh ấy là thôn phu, con là thôn phụ, sinh con đẻ cái, chăm sóc hoa màu. Kiếp này con may mắn gặp được Thất ca ...”
Vương mẫu nổi giận mắng:” Không biết xẩu hổ, những lời khuê phòng mà cũng nói ra à, biết con ương ngạnh, từ nhỏ đã thế, mẹ không làm gì được con. Như năm xưa Tiểu Ngọc làm hỏng hoa của con, con đòi nó nửa năm, đánh nó nữa năm, bị cha con đánh, vậy mà chớp mắt một cái lại đi đánh Tiểu Ngọc, hại nó nửa năm trời cứ thấy con là khóc.”
“ Trước mặt mẹ có gì không thể nói?” Vương Nhu Hoa bình thản nói:” Còn chuyện Tiểu Ngọc có ẩn tình, con cũng chẳng thích bông hoa đó, Tiểu Ngọc lấy đi thì cũng đành, con chẳng thèm đòi. Nhưng nó lại dẫm nát trước mặt con, già vờ nói là vô tình dẫm phải, nó muốn ăn đòn con không đánh nó thì đánh ai?”
Vương mẫu giật mình, nghĩ tới chuyện gì, hỏi:” Đàn Đàn, nói thật với mẹ, chuyện Hoài Ân, Hoài Lễ, Tiểu Ngọc có phải do con gây ra không?”