Chương 131: Rốt cuộc có cháy không?
Vương Nhu Hoa không hiểu chuyện gì mà làm mặt mẹ mình tái đi như thế, nàng hoang mang lắc đầu:” Họ làm sao ạ?”
Thấy khuê nữ không giống nói dối, Vương mẫu nhẹ cả người, vỗ ngực nói: “ Mẹ sợ chết đi, chuyện này mà do con làm thì mẹ không biết ăn nói sao với Đại bá và Tam thúc.”
Hai mẹ con đang ở trong phòng thủ thỉ tâm sự, thử áo mới, Vương Trùng mặt âm trầm đi vào, nghiêm giọng nói:” Sang năm bảo Nguyên Nhi bỏ tên tiên sinh nhà quê kia đi, để nó vào nhà ta học, dù con không muốn nó nhận tổ quy tông, cũng phải nghĩ cho nhi tử, nó thông tuệ như thế không thể lãng phí ở chỗ tiên sinh nhà quê.”
Cha ở ngoài là tiên sinh cổ hủ, ở nhà cũng thích nghiêm mặt, Vương Nhu Hoa quen rồi, lấy trong bọc ra ba bộ y phục:” Nữ nhi ở ngoài luôn nhớ tới cha, mỗi năm làm một bộ, những cái trước kia thì cũ rồi, đây là những cái làm hai năm qua, còn về giày thì cha biết đó, nữ nhi không biết làm.”
Vương Trùng không làm sao giữ bộ mặt tiên sinh nghiêm khắc nữa, lòng mềm đi, mắt đỏ hoe nhận lấy, giũ ra khoác lên người gật gù:” Ừ, có tiến bộ ... Ài, thôi vậy, Nguyên Nhi là con của con, tùy con, làm quan hay không cũng chẳng sao, thời buổi này làm quan chẳng hay ho gì.”
“ Không làm quan cũng được, nhưng học vấn không thể không có, trước Tết con tới chúc tết Quách tiên sinh, ông ấy đã nói với con, ông ấy không dạy được Nguyên Nhi nữa, không muốn hủy cái mầm đọc sách tốt, khiến Nguyên Nhi lỡ dở tương lai, vì thế mời con mời người cao minh hơn.”
Vương Trùng hừ một tiếng:” Con tự biết mình, mai ta viết cho ông ta một bức trung đường, coi như thưởng một năm vất vả.”
Vương Nhu Hoa hớn hở nói:” Chữ của cha ngàn vàng khó cầu, Quách tiên sinh coi như nhặt được bảo bối rồi.”
Vương Trùng thấy khuê nữ ra sau lưng đấm vai cho mình, giống như thời còn nhỏ ở trong nhà, khóe mắt không kìm được ướt ướt, cầm tay khuê nữ, giọng bùi ngùi:” Năm xưa cha hồ đồ quá, sao lại đi tin vào những lời lẽ hoang đường ấy, hại con khổ bao năm.”
… ....
Thiết Tâm Nguyên và Tiểu Xảo Nhi đây thùng cuối cùng xuống suối nước nóng, nhìn nó từ từ trôi vào kênh, không kịp thở, lập tức hạ phiến đá xuống vào chỗ cũ, Tiểu Xảo Nhi tháo giá mang đi.
Lá khô chất đống ở bên, Thiết Tâm Nguyên ôm đống lá rải lên mặt đất, Tiểu Xảo Nhi ngăn cản, rất có kỷ sảo tung lá lên cho nó rơi xuống, nơi nhiều, nơi ít, tất cả hoàn thành trong bóng tối.
Tuyết rơi vào cổ lạnh băng, lúc này hai người mới nhận ra là tuyết đã rơi, phải đi nhanh thôi, nếu không rời đi trước khi tuyết phủ kín mặt đất, sẽ để lại dấu chân cho bộ khoái Khai Phong phủ.
Hai người bước thấp bước cao dẫm cà kheo rời rừng hạnh.
Khi sắp tới Mã hành nhai, Thiết Tâm Nguyên cởi cà kheo đưa cho Tiểu Xảo Nhi:” Đốt đi nhé!”
Tiểu Xảo Nhi gật đầu, chỉ Bao Tử đang co ro dưới mái hiên nhà người ta:” Chiều ta bảo với Bao Tử, chúng ta tối nay đi xem múa rối, dặn hắn đưa ngươi về, nhớ cho Bao Tử mười đồng. Đừng tiếc, đám Cái Bang thích nhất là nhân lúc đông người kéo những đứa bé đẹp đẽ vào Phúc Thọ động của bọn chúng.”
Thiết Tâm Nguyên thật ra chẳng sợ, y ra ngoài luôn có chuẩn bị đầy đủ, tay áo có hơn mười cái châm độc, ngực có túi bột nấm, ống giày có dao, đánh nhau thì y không đánh lại, chứ muốn bắt cóc thì đừng hòng. Còn chưa kịp nói gì thì đã bị Bao Tử nhìn thấy, rầm rập chạy tới như voi rừng, đưa y lên cổ, miệng lẩm bẩm: “ Là ngươi chứ người khác thì năm mới ta không làm việc đâu nhé!”
Muốn dặn dò Tiểu Xảo Nhi vài câu thì hắn đã biến mất tăm tích rồi, Bao Tử cũng chạy hùng hục tới đường Hoàng Thành.
Chẳng bao lâu Bao Tử đưa Thiết Tâm Nguyên tới cửa nhà Đồng Tử, lần nào cũng chỉ dừng lại ở đây, y không muốn tên ngốc này không cẩn thận bị thị vệ bắn chết.
Có điều y quá lo rồi, năm mới trên tường thành chẳng có ai, mỗi tháp canh ở chỗ rẽ còn chút ánh sáng mờ ảo.
Lấy tiền xong Bao Tử rất hài lòng, thấy Thiết Tâm Nguyên leo rào trông rất ngu định tới giúp thì bị từ chối, đợi Thiết Tâm Nguyên vào nhà rồi mới chạy đi như làn khói.
Cẩn thận phủi hết bụi đất cùng tuyết dính trên người, xóa cả dấu vết vào nhà, Thiết Tâm Nguyên run cầm cập chui vào cái chăn lạnh cóng, trong phòng mẹ chỉ có tiếng hồ ly cào cửa, thở phào, vậy là mẹ chưa về.
Vốn định kiên trì cho tới khi có tiếng nổ truyền tới mới ngủ, đáng tiếc hôm nay tiêu hao thể lực quá mức, đầu chạm vào gối là ngủ tít mù khơi không còn biết cái gì nữa.
Ngủ thẳng một lèo tới khi trời sáng, mắt vừa mở ra là tai dựng lên, hôm qua động tĩnh lớn như thế, thành Đông Kinh nhất định náo loạn tung trời rồi?
Bên ngoài đúng là rất náo nhiệt, tiếng pháo nổ đì đùng, còn thi thoảng lại có tiếng trẻ con nô đùa, tiếng người lớn cười ha hả chúc tụng nhau, thậm chí Thiết Tâm Nguyên nghe thấy cái giọng ông ổng của Đồng Tử đang bắt nạt trẻ con nhà người ta.
Hình như tâm tình mẹ rất tốt, đang ở bếp làm cơm, còn hát nữa, hồ ly buồn bã ngẩng đầu nhìn tường thành, Tiểu công chúa hôm nay bị mẫu phi đưa đi Tướng Quốc tự dâng hương, nó không có cơm ăn rồi, đám chó con đang lăn lộn trên mặt đất phủ tuyết trắng, chẳng biết buồn là gì.
Thiết Tâm Nguyên yên tinh mặc quần áo mới mẹ đặt trên giường, làm như không có chuyện gì ra ngoài bếp lấy nước ấm đánh rắng, len lén quan sát mẹ.
Hôm qua mẹ hẳn là về rất muộn, chắc là nghe thấy tiếng nổ ở phủ Bộc vương rồi, vì sao mặt không có biểu hiện gì?
“ A, nhi tử dậy rồi à, tí tuổi đầu mà ngủ như heo ấy, mẹ về gọi dậy đón năm mới cũng không tỉnh.”
Vương Nhu Hoa quay lại, làm nửa ống tay tung bay, phong tư tha thướt:” Hôm nay không tới Vũ Vương miếu nữa, chúng ta tới Văn miếu mới xây.”
Thiết Tâm Nguyên nhổ nước muối đi:” Nơi đó có gì đặc biệt ạ?”
“ Ngoại công con nói, không bái Văn miếu, không được vào gia học Tam Hòe đường.”
“ Mẹ định về Vương gia à?” Thiết Tâm Nguyên không tin:
“ Ngoại công con cũng muốn thế, nhưng mẹ là tức phụ Thiết gia, sao có thể ở nhà mẹ đẻ, Thiết gia lại chẳng phải không có sản nghiệp nuôi sống mẹ con ta, loại chuyện mất mặt cha con ấy, mẹ không làm. Nhưng con nhất định phải tới đó học, đó là trường học tốt nhất Đông Kinh, học đường hoàng gia cũng không bằng.”
Thiết Tâm Nguyên lơ đễnh gật đầu, thế nào cũng được, chuyện nhỏ thôi, giờ y chỉ muốn biết tối qua Bộc vương phủ có cháy hay không?