Chương 132: Thú ăn cỏ và thú ăn thịt.
Thiết Tâm Nguyên thích Tết ở Đông Kinh, vì nó mang tới chút không khí cái Tết ở thành phố lớn đời sau, đường phố hàng ngày đông đúc náo nhiệt giờ bỗng chốc vắng đi rất nhiều. Những câu chúc Tết rộn ràng, pháo nổ đì đùng hay cả tiếng trẻ con nô đùa đều không cách nào so với sự ồn ào thường ngày, ngay cả không khí cũng tươi mới hơn như muốn dùng sự khác biệt ấy thông báo.
Năm mới thực sự tới rồi!
Cùng mẹ ra đường, Thiết Tâm Nguyên liền biết âm mưu của mình đã thất bại.
Thành Đông Kinh kiêu ngạo vẫn vận chuyển như thường, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại, càng chẳng vì âm mưu của ai đó mà trở nên tăm tối. Chẳng thể nói ra, cho nên Thiết Tâm Nguyên chỉ còn cách chú ý tới vẻ mặt cũng như nội dung đàm thoại của người qua đường để phán đoán.
Âm mưu không thành là phải trốn xa ngàn dặm, người chạy tới hiện trường xem kết quả cơ bản không có kết cục tử tế.
Mang một bộ mặt hung tợn đi làm chuyện xấu, người ta nhìn mặt một phát là biết ngươi định làm gì, cho nên nhà âm mưu thường mang khuôn mặt ngây thơ, Thiết Tâm Nguyên cũng mở to đôi mắt vô tri của mình.
“ ... Chiêu lộn mình trên không của Tiểu Hồng Y vừa ra liền khiến vương phủ từ trên xuống dưới khen không ngớt miệng ... Chậc chậc, cái bụng đó trắng, trắng hơn mỡ lợn, lão quản gia thưởng luôn năm quan, tiền đồng bay như mưa ...”
“ Ta nghe nói hôm qua Trương Tương Ngư tối qua biểu diễn cắt người bị phá hoại?”
“ Không nghiêm trọng, canh bốn rồi, những người tôn quý trong phủ đều đi nghỉ, chỉ có đám nha hoàn hạ nhân xem, nghe đâu Trương Tương Ngư vào phủ đắc tội với trông cửa, nên an bài cho hắn thời gian rất muộn, ngươi nghĩ xem, lúc đó ai tâm tư mà xem.”
Một đám người nói hưng phấn tới văng nước bọt, chẳng chú ý tới tâm tình Thiết Tâm Nguyên.
Vương Nhu Hoa ngồi ở phía đối diện vỗ đầu nhi tử:” Không phải con muốn ăn canh dê à, sao không ăn miếng nào, cứ ngây ra đó.”
“ Dạ, con ăn đây, hì hì ...”
Thiết Tâm Nguyên cúi xuống ăn, nhưng chẳng biết mình cho vào mồm cái gì, hoàn toàn vô vị, bên trong là đứa bé đang xì khói gào rú -- Tức chết đi được!
Vương Nhu Hoa kinh khủng nhìn nhi tử ăn hết bát canh thịt dê to, rồi ăn một cái bánh lớn, khi nhi tử vươn tay ra lấy cái bánh nữa thì nàng giữ lại:” Hôm nay con làm sao thế? Ăn vậy hại người lắm.”
Thiết Tâm Nguyên ợ một hơi dài, theo thói quen toét miệng cười:” Ngon quá mẹ ạ.”
Sợ nhi tử bị no quá mức, nàng mua một cốc sơn trà tiêu cơm, thế là bụng Thiết Tâm Nguyên to như cái trống, theo mẹ tới Văn miếu sau Thái học.
Rất lạ, khi người ta có ơn với mình thì chúng ta rất dễ quên, nếu người khác có thù thì từ nụ cười tới cái lông mũi đều nhớ rõ ràng.
Người đầu tiên nhận ra Thiết Tâm Nguyên là lão thương đầu gác cửa Thái học, hôm nay người tới Văn miếu đông, đa phần là cha mẹ đưa con cái đang học vỡ lòng theo, nên lão đầu thấy mỗi đứa bé qua cửa đều cười híp mắt xoa đầu:” Tiểu tướng công vào Thái học rồi, chúc mừng, chúc mừng.”
Lời tốt lành ấy thì cha mẹ nào chẳng thích nghe, dù con mình có vào nổi Thái học không, cha mẹ ít nhiều đều ném vài đồng vào cái rổ trên ghế dài.
Lão đầu hôm nay thu hoạch không tệ, cái rổ sắp tràn ra ngoài, nên cái miệng thiếu răng của ông ta cười không khép lại nổi.
Khi Vương Nhu Hoa dẫn nhi tử vác bụng tướng đi qua cửa, lão đầu theo thói quen đưa tay ra xoa đầu:” Tiểu tướng công vào Thái học ....”
Cố ý kéo thật dài, vì thiếu phụ ăn mặc cầu kỳ kia nhìn là biết có tiền.
Vương Nhu Hoa cười vui vẻ, chuẩn bị lấy mẩu bạc vụn ra thưởng lão đầu khéo sống, không ngờ lão đầu nhìn rõ khuôn mặt của Thiết Tâm Nguyên thì sắc mặt đại biến, ôm ngay rổ tiền chạy tọt vào phòng gác.
Lão đầu tới giờ vẫn nhớ cảnh tượng kinh khủng, Thái học sinh tranh nhau đưa tiền cho thằng nhóc lừa gạt này, mình chỉ có chút tiền dưỡng lão thôi, cẩn thận không khéo bị nó lừa mất.
Chẳng lẽ y phục mình có vấn đề? Vương Nhu Hoa quay đầu hỏi nhi tử:” Nguyên Nhi, trâm trên đầu mẹ vẫn còn chứ?”
Thiết Tâm Nguyên nhìn kỹ rồi gật đầu:” Mẹ xinh đẹp như hoa, trang phục không có vấn đề, răng không dính rau, hai trâm vẫn còn, hạt trâu trên trâm nguyên vẹn, không có vấn đề.”
Nhi tử không nói dối, Vương Nhu Hoa biết, nếu không phải mình thì nhất định do thằng nhãi này rồi, vờ bâng quơ hỏi:” Nguyên Nhi trước kia tới Thái học chơi rồi à?”
“ Không ạ!” Thiết Tâm Nguyên lắc ngay, mình tới kiếm tiền mà, đâu rảnh chơi với bời:
Vương Nhu Hoa không nhìn ra sở hở, mang theo nghi hoặc dẫn nhi tử men theo con đường nhỏ lát đá xanh đi về hậu môn Thái học.
Không biết lão đâu kia truyền tin ra sao, bất kể mẹ con Vương Nhu Hoa đều có phó dịch Thái học áo xanh mũ nhỏ theo sau, một bước không rời.
Đám Thái học sinh ở lại trong trường ra ra vào vào nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên đều giật mình, còn có người nghiến răng nghiến lợi.
Vương Nhu Hoa càng đi càng nhíu mày, cảnh giác nhìn quanh, nàng cứ có cảm giác đám học sinh kia không có thiện chí với mẹ con mình, đều là người đọc sách, sao lễ nghi cũng không có.
Đi thêm lúc nữa, thấy một vị Thái học sinh có tuổi cũng trừng mắt nhìn mẹ con mình, Vương Nhu Hoa đứng lại thi lễ:” Học huynh này cho hỏi, vì sao lại khó chịu mới mẹ con ta như thế? Chẳng lẽ con ta ngu xi không thể đào tạo, vào Thái học làm Thái học hổ thẹn sao?”
Thái học sinh kia vội đáp lễ:” Phu nhân nói sai rồi, lệnh lang thiên tư thông minh, ngày sau vào Thái học là không cần hoài nghi.”
Vương Nhu Hoa hoang mang:” Vậy vì sao sau khi vào Thái học, mẹ con ta không được nhận chút thiện chí nào?”
“ Phu nhân hiểu lầm, Thái học sinh tuy không phải ai cũng là quân tử đường đường, song đại bộ phận vẫn là người lương thiện, sơn trường từng nói, trên đời này có người trời sinh ăn thịt mới sống được, có những người chỉ cần ăn cỏ là đủ. Vãn sinh tử vấn bản thân là người ăn cỏ, gặp phải lệnh lang là người thích ăn thịt, tất nhiên có phản ứng.”
Nói xong rất khách khi thi lễ với Vương Nhu Hoa, sau đó phẩy áo bào về phía Thiết Tâm Nguyên, mang theo sự kiêu ngạo của loài ăn cỏ rời đi.
(*) Đúng là thứ tai họa =))