Ngân Hồ

Chương 133: Trẻ nhỏ dễ dạy.

Chương 133: Trẻ nhỏ dễ dạy.


Từ phản ứng của người đó, Vương Nhu Hoa sao còn chẳng hiểu nhi tử bảo bối của mình gây họa, cuống lên:” Rốt cuộc con đã làm gì?”
Thiết Tâm Nguyên nhe hàm răng trắng ngây ngô lắc đầu.
“ Nói cho rõ, chỉ cần con giở nụ cười ngốc nghếch ra là giấu mẹ làm chuyện xấu rồi.” Vương Nhu Hoa bẹo má nhi tử:
“ Hài nhi và Thái học sinh đánh cờ, bọn họ đều thua nên trút giận lên con.”
“ Chỉ thế thôi sao?”
Thiết Tâm Nguyên nổi cáu, hét lên:” Chỉ có thế, mẹ không tin hỏi đám Thái học sinh, xem họ nói sao?”
Vương Nhu Hoa đoán chừng chuyện là như thế rồi, đứa bé này năm nay có một quãng thời gian mê cờ tướng, trong nhà vẫn còn một bộ:” Con chắc những Thái học sinh ở đây đều không phải là đối thủ của con, vừa rồi còn nói chưa tới Thái học, đâu ra đánh cờ tướng với họ.”
“ Con tới cổng thôi, không tìm được đối thủ nên con bày cờ ở cổng Thái học khiêu chiến, người ở đây nổi tiếng thông minh ở Đại Tống, con không tới đây thì đi đâu. Con không lừa mẹ, con chưa bao giờ vào Thái học.”
Nghe nhi tử nói thế, Vương Nhu Hoa vừa rồi còn có chút chột dạ, bây giờ thấy sống lưng cứng thêm vài phần, bất giác ưỡn ngực bước đi.
Dẫn nhi tử đi trong Thái học, thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nghiến răng căm tức, không ngờ sảng khoái vô cùng, người ta càng thống khổ, tâm tình nàng càng tốt.
Đám ăn cỏ mà dám chỉ trỏ loài ăn thịt, không biết lượng sức, Vương Nhu Hoa tìm được lý do giải thích hôm nay nhi tử ăn rất nhiều thịt dê.
“ Tối qua mẹ ninh móng giò, chúng ta về nhà ăn, không cần để ý tới đám ăn cỏ.”
Thiết Tâm Nguyên cười gật đầu, hai mẹ con hiên ngang đi qua ánh mắt khinh bị hoặc phẫn nộ, bất tri bất giác tới cửa Văn miếu.
Vào miếu là phải thắp hương, hương hỏa càng nhiều, thần linh trong miếu càng linh nghiệm.
Văn miếu cũng đốt hương, có điều không phải trong sảnh đường mà là bên ngoài, ở đó có lư hương cực lớn, mùi hương thơm bao chùm cả đại điện, chỉ cần tới đây dù là người mù cũng biết mình tới chỗ nào.
Sàn đá, cột gỗ, mái ngói, Văn miếu cao lớn trang nghiêm không hề xa hoa, tạo cảm giác gần gũi, khiến lòng người tĩnh lặng, một lão nho sinh dong dỏng cao râu tóc bạc phơ cười hà hà đứng ở cửa, giống ông lão trông cửa, đưa tay xoa đầu đám trẻ con.
Vương Nhu Hoa dẫn Thiết Tâm Nguyên tới trước mặt lão nho sinh, không ngờ ấn đều nhi tử xuống, thấy nhi tử muốn giãy ra, nhỏ giọng mắng:” Quỳ xuống, đây là đại cữu công của con.”
Thì ra là trưởng bối thân thích, Thiết Tâm Nguyên không chống cự nữa, ngoan ngoãn cung kích khấu đầu, theo chỉ dẫn của mẹ gọi một tiếng cữu công.
Vương Ung xoa cái đầu tròn tròn của Thiết Tâm Nguyên:” Thật đúng như Lão Tam nói, là đứa khó thuần, nghe nói cháu vào cung diện thánh rồi, đừng bảo trước mặt thánh thượng cũng thế nhé.”
Thiết Tâm Nguyên đáp:” Ngoại tôn tiến cung thì hoàng đế đang cầm cái chùy lớn đánh thị vệ mặc khải giáp, cho nên ...”
“ Ha ha ha, cháu kính úy sự tàn bào của thánh thượng, không kính úy uy nghiêm của thánh thượng, sợ sự tàn bạo là bản tính của con người, thiên tính chưa mất, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Vương Nhu Hoa tự hào nói:” Thằng bé này từ nhỏ đã làm chất nữ rất yên tâm, cái gì không nói, hiếu đạo rất tốt, nó cũng nghịch ngợm như đứa trẻ khác, nhưng không hại ai. Bá phụ chắc chưa biết, bệ hạ ban thưởng đều bị nó mang đi cứu tế ăn mày, giờ đám trẻ con ăn mày đó đã có thể tự mưu sinh. Chất nữ rất vui, còn vui hơn cả thánh thượng khen nó là thần đồng.”
Vương Ung ngạc nhiên:” Còn có chuyện này sao?”
Vương Nhu Hoa giật đầu:” Bá phụ nếu có rảnh, chất nữ đưa tới ngõ Phá La một chuyến, đám trẻ con đó tuy không thể nói là giàu có, nhưng chỗ ở ấm áp, ăn no bụng, thời gian qua tiểu nương tử của Tô gia còn đích thân qua dạy chúng đọc thư nhận chữ, chất nữ qua hai lần, không tệ.”
Vương Ung cười ha hả:” Bách thiện lấy hiếu làm đầu, đứa bé này nếu không thiếu sót hiếu đạo, vậy nhân phẩm không thể kém, biết cứu bần giúp khổ nói rõ lương tâm vẫn còn. Có hai điều ấy là đủ rồi, cái khác chỉ là tiểu đạo.”
“ Đại trượng phu lập thân xử thế, chiếm một trong hai điều ấy là hảo hán, ngoại tôn ta có hai điều, tốt, tốt lắm, tâm tình này có thể vào nho môn ta. Thiết Vương thị, đưa nó đi tham bái thánh nhân, qua Tết tới lớp học của ta.”
Vương Nhu Hoa mừng lắm, tạ ơn xong lấy đống hương bên cạnh ra ba nén, thắp hương xong cắm một nén vào lư hương vuông chính giữa, coi như kính thiên, một nén cắm lư hương vuông bên trái là kính địa, nén cuối cùng cắm lư hương tròn bên phải kính tổ.
“ Cữu công, không phải có câu trời tròn đất vuông à, sao ở đây đều vuông, chỉ có người là tròn?” Thiết Tâm Nguyên cuối cùng không nhịn được, hỏi Vương Ung cứ nhìn mình cười nãy giờ:
“ Vuông vức ngụ ý quy củ, thiên địa vận hành có quy luật, đó là quy củ, không thể vượt qua, nếu không nhẹ thì âm dương hỗn loạn, nặng thì trời sập đất sụt. Người là linh vật thiên địa, khác với dã thú, chúng ta lúc nào cũng muốn thoát khỏi ràng buộc của thiên địa, có được đại tự do. Một hai người theo đuổi đại tự do thì không sao, nếu như tất cả mọi người đều coi thường phép tắc thiên địa, tự ý làm càn, ắt gây đại họa.”
“ Vì thế làm môn hạ thánh nhân, trước tiên phải học tự ước thúc hành vi bản thân, không vượt quy củ, trung dung mới là thượng sách.”
Thiết Tâm Nguyên nghe Vương Ung giải thích thì bội phục, ở thời đại này gặp được nhân sĩ bảo vệ môi trường nhìn xa trông rộng như thế thật hiếm có, vì vậy cung kính hành lễ lần nữa ...
Công dụng lớn nhất của chùa miếu là gửi gắm tâm linh, có thể tĩnh tâm, Thiết Tâm Nguyên vừa rồi còn vương vấn chuyện vương phủ có cháy không, được không khí trang nghiêm trong đại điện hun đúc, quyết định gạt bỏ tất cả, cảm thụ biến hóa Văn thánh đem lại cho nhân gian.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất