Chương 142: Lời mời khó từ chối.
“ Ta muốn hỏi sau này mọi chuyện ngươi đều nghe lời mẹ à?” Đang quét đất, Tiểu Xảo Nhi thấy Thiết Tâm Nguyên xách đồ tới thì giọng mỉa mai:
Thiết Tâm Nguyên đáp tỉnh bơ:” Nghe chứ, cả thế giới có mỗi một mẹ thôi, làm mẹ giận hại người thì ta đi tìm ai nói lý?”
Khiêu khích chọc tức Thiết Tâm Nguyên là việc phí công, trừ phi bản thân làm chuyện ngu xuẩn mà y không chịu nổi:” Thôi ta chẳng quản, ngươi đi xử lý chuyện Thủy Châu Nhi đi, nó khóc suốt cả ngày, trời ạ, sao nó lắm nước mắt như thế?”
Nói xong ngửa mặt lên trời gào một tiếng đi vào phòng mộc.
Lúc này ở trong phòng, đôi mắt to của Tô Mi nhìn chằm chằm cái mặt béo ú của Thủy Châu Nhi, không chớp lấy một cái, làm nó sợ hãi rụt người lại, đến khi không còn chỗ lui nữa khóc toáng lên:” Đệ muốn đi tìm di di.”
“ Tìm di di cũng vô ích.” Tô Mi lạnh lùng nói:
“ Di di bảo để đệ vào học đường, không theo tỷ học linh tinh, còn nói tỷ sẽ dạy hư thần đồng.”
“ Thần đồng nhà ai đến Thiên Văn Tự cũng không đọc nổi, thần đồng nhà ai suốt ngày khóc lóc, lại còn mũi rải ròng ròng.”
“ Di di nói đệ là thần đồng, Quách tiên sinh cũng nói đệ là trẻ nhỏ dễ dạy, chỉ có tỷ suốt ngày ép đệ đọc sách, đệ tới trường học học vấn, không đọc sách.”
Tô Mi cười nghiêng ngả, chợt nghe thấy tiếng Thiết Tâm Nguyên ngoài sân liền đẩy cửa đi ra, lúc đi vào thì tay đã xách cổ Thiết Tâm Nguyên như gà con, đẩy y tới trước mặt Thủy Châu Nhi.
“ Nói cho nó biết, thần đồng rốt cuộc có phải đọc sách hay không, tiên sinh có bắt đọc sách không?”
Thiết Tâm Nguyên nghiến răng ken két, thầm nhủ mình mà lớn thêm mấy tuổi nữa sẽ ấn ác bà nương này xuống ghế đánh đít, lúc này chỉ còn biết nuốt cay đắng vào lòng, khuyên nhủ:” Châu Nhi, Tô Mi tỷ tỷ nói đúng đấy, bất kể đệ có phải là thần đồng hay không thì đều phải học cho tốt.”
“ Nhớ cái tên béo ở học đường không, cái tên cho đệ bánh thịt đó, nhìn hắn là đệ biết đi học ra sao, đệ nói tay hắn như móng lợn, không phải vì hắn béo đâu, tiên sinh đánh đấy. Tô Mi tỷ tỷ chỉ mắng đệ, giáo huấn đệ, chứ chưa đánh đệ, chứ tiên sinh có một cái gậy trúc, học không tốt là đánh, thảm lắm ...”
Tô Mi đẩy ngay Thiết Tâm Nguyên ra, quát:” Ta muốn ngươi nói lý cho nó nghe, ai bảo ngươi dọa nó, nó mà khóc là không ngừng đâu biết không?”
Thiết Tâm Nguyên nhún vai:” Hết cách, nó là nam hài, tự làm tự chịu, ta mang tiền học tới rồi, mai dẫn nó tới chỗ Quách tiên sinh bái sư.”
Tô Mi nhíu mày không vu:” Các ngươi không tin ta.”
“ Không phải, vấn đề ở Thủy Châu Nhi, nó thích đi học, chứ không phải là thích học, cô không hiểu nó rồi, nó thích được lão tiên sinh râu dài dạy bảo.” Thiết Tâm Nguyên giải thích:
“ Người đời luôn bị vẻ ngoài mê hoặc, cam quất đều bề ngoài kim ngọc, bên trong nát bấy cũng có người mua, ta còn gì để nói.” Tô Mi thở dài buông một câu cảm đời, có vẻ thất vọng lắm:
Thiết Tâm Nguyên ôm Thủy Châu Nhi đang khóc lóc:” Cô còn may chán, không bị ép cưới ép gả, Dương Hoài Ngọc tuy không được như yêu cầu của cô, nhưng ta thấy luận khí khái nam tử, huynh ấy số một.”
Tô Mi lạnh nhạt:” Trẻ con thì đừng suốt ngày bắt chước người lớn, ngươi thì thấy được bao nhiêu chuyện đời mà dám nói những lời võ đoán như thế.”
Thiết Tâm Nguyên bĩu môi:” Bài từ hôm đó khiến cô mất hồn mất vía, có thể thấy trong lòng cô còn do dự, cô dám nói cô không có khao khát khác không?”
Tô Mi hơi nghiêng đầu đi, đôi mắt đẹp mông lung:” Ngươi nói thế làm gì?”
“ Ta sở dĩ nói lời không hợp tuổi vì muốn cô kiên nhẫn với Dương đại ca một chút, ít nhất đợi huynh ấy tham gia võ khoa rồi hẵng luận cái khác. Trên đời này không phải chỉ có thi từ đặc sắc hay võ nghệ cao cường mới đáng nói, còn rất nhiều tài hoa khác cũng đáng được thừa nhận cơ mà, đâu phải thi phú là cao thượng hơn tài nghệ của thợ mộc thợ rèn.”
Thủy Châu Nhi ngơ ngác không hiểu hai người đang nói gì, nhưng nó biết khôn ngậm miệng không khóc nữa.
“ Sau Nguyên Tiêu là quan phủ khai ấn, vì sao ngươi nghĩ rằng ta cả chút thời gian này cũng không cho Dương đại ca? Tô Mi không phải nữ tử thủy liễu dương hoa đứng núi này trông núi nọ.”
“ Tất nhiên cô không phải, vấn đề có kẻ gửi cho cô một thiếp mời, mời cô tới nhà hắn tham gia yến hội.” Thiết Tâm Nguyên nói rồi lấy ra một thiếp mời:” Người nhà cô vừa đưa tới.”
Tô Mi ném ngay lên bàn:” Thiếp mời kiểu này ta có nhiều lắm, ai ranh mà tham gia.”
Thiết Tâm Nguyên lại lấy thiếp mời đưa nàng:” Người này thân phận rất cao, e cô không từ chối được.”
Tô Mi kiêu kỳ nói:” Bất kể là ai, ta không đi thì hắn cóc ta đi được à?”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Người ta chỉ bắt cóc Liễu Tam Biến tham gia yến hội, lệnh ông ấy làm ba bài thơ, cô chắc là không đi chứ?”
Tô Mi "á" một tiếng, giật ngay lấy thiếp mời.
“ Chẳng trách mẹ bảo đừng tin nữ nhân, vừa rồi còn nói không đi ...” Thiết Tâm Nguyên làu bàu:
Tô Mi xem thiếp mới xong, mặt mơ mộng:” Ra là lễ thành niên của nhi tử Nhữ Nam Vương, mời quý nữ toàn Đông Kinh tham gia, chẳng qua muốn chọn tức phụ thôi, hắn là cái gì chứ, nhưng mà ta phải đi.”
“ Ta biết vì sao ngươi nói những lời vừa rồi, muốn đi theo chứ gì? Được, ta đưa ngươi đi, để ngươi xem hoa sen Tông Chính phủ nở giữa mùa đông, để tên nhà quê ngươi mở mắt, để ngươi chứng kiến tài hoa của Liễu Tam Biến, cái mồm thối không nói thi từ vô dụng nữa.”
Thiết Tâm Nguyên lập tức lon ton chạy tới đỡ tay Tô Mi dìu nàng ngồi xuống ghế, giọng ngọt như mía lùi mất hết liêm xỉ:” Nói chuyện với Tô tỷ tỷ thật thoải mái, ai thèm quản Dương đại ca có kiếm được lão bà không, chỉ cần tỷ đưa ta theo, dù tỷ có mắt qua mày lại với Liễu Tam Biến, ta cũng vờ như không thấy.”
Nói xong nhanh như chớp né bánh trà ném tới, cười lớn chạy đi như làn gió.