Chương 143: Chuyến du hành tới Bộc vương phủ. (1)
Thiết Tâm Nguyên luôn muốn tới nhà Bộc vương xem xem vị vương gia này có hồng phúc cỡ nào mà thoát khỏi mưu kế của mình.
Từ trước tới giờ y không tin vào khí vận, không đốt được Bộc vương phủ chẳng qua là kế hoạch của mình không đủ chu đáo thôi. Hôm nay vô tình nhận được thiếp mời của Triệu gia lão nhị mời Tô Mi tới nhà du ngoạn, thế là không áp chế được kích động nữa, nói khích Tô Mi để được đi theo.
Nhà quyền quý Đại Tống chỉ cần có con thành niên, bất kể nam nữ đều tổ chức vài yến hội du viên thế này, cho người trẻ tuổi một cơ hội tiếp xúc, xem có tìm được bạn đồng hành thích hợp không?
Điều này khiến vô số trẻ nhà nghèo hâm mộ, dù sao quen biết trước vẫn hơn vào động phòng mới biết cả trăm lần.
Tô Mi thì không cho như vậy, nàng thấy mình giống món đồ, bị bày lên giá, để vô số nam nhân háo sắc nhìn qua ngó lại.
Rõ ràng dối lòng.
Khi Tô Mi ngồi xe ngựa Tô Gia tới đón Thiết Tâm Nguyên cùng tới Triệu gia, mắt Thiết Tâm Nguyên không lúc nào rời mặt nàng.
Tô Mi lười nhác liếc xéo y một cái:” Nhìn làm cái gì?”
“ Đang trải nghiệm tâm tình Dương đại lang thôi, vừa rồi mặt huynh ấy nhăn như cái bị.”
“ Chỉ là một yến hội bình thường, huynh ấy khó chịu chứ?”
Thiết Tâm Nguyên làm bộ thở dài:” Huynh ấy thấy cái bánh bao thịt của mình rơi vào giữa bầy ác cẩu, hậu quả khó lường, nên lưu luyến cũng có thể hiểu được thôi.”
Tô Mi bợp Thiết Tâm Nguyên một cái, chỉnh lại áo, đem tơ vàng quấn lên tay, ngồi thẳng người đắc ý hỏi:” Nói vậy tức là ta rất xinh đẹp?”
“ Tất nhiên rồi, cô là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, kém mẹ ta một chút, nữ nhân trong cung không sánh được.” Thiết Tâm Nguyên đáp rất chân thật:
Tô Mi nheo mắt cười:” Nói một câu mà cũng có sai lầm, không biết tên thần đồng ngươi lấy cái gì đi lừa người, nếu ta đã là nữ tử đẹp nhất vì sao còn kém mẹ ngươi một chút? Ngoài ra đừng có đem những con sâu đáng thương trong hoàng cung so với ta.”
Thiết Tâm Nguyên vội gật đầu, nữ nhân này đã không thèm che giấu thói xấu của mình nữa rồi, hơi chút là động thủ đánh người, nhìn nha hoàn chẳng có phản ứng gì đủ biết nàng ta ở nhà cũng thế.
Phí cái bề ngoài mỹ nhân, lại không có vẻ đẹp nội tại, làm người ta thất vọng, Dương đại lang cưới lão bà thế này là do kiếp trước làm chuyện thất đức mà ra.
Nhà bọn họ đều ở phía tây thành, thực ra đi bộ vài bước là tới, đi xe là thể hiện thân phận thôi, chẳng mấy chốc tới cánh cổng cao lớn của Triệu gia, trước kia toàn nhìn bên ngoài, do chiều cao hạn chế nên thấy mỗi tường cao do gạch xanh xây nên, giờ tới gần hơn ấn tượng càng rõ ràng, đúng là tường rất cao, gần như bằng tường hoàng thành.
Cho dù Thiết Tâm Nguyên chẳng phải thần tử trung thành của hoàng đế cũng bất mãn với sự ngang ngược của Bộc vương, không phải vì ông ta vượt quy chế, mà thuần túy là ghen tị.
Đình đài lầu gác trong Tôn Chính phủ cực nhiều, ba bước một cảnh, năm bước một quan cũng không đủ miêu tả hết thịnh cảnh nơi này, nhưng mà từ kiếp trước y đã ghét cảnh quan nhân tạo này.
Quyền lực tới từ người chứ không phải kiến trúc cảnh quan.
Nơi đế vương ở gọi là hoàng cung, không tin à? Để Lý Thế Dân, Triệu Khuông Dận ở trong nhà cỏ đi, ở đó bọn họ vẫn một lời định đoạt chuyện thiên hạ.
Hai người vừa theo gia phó đi vòng qua tường ngang ở đại môn, liền thấy Triệu Tông Phác, hắn hoàn toàn khác lão lục Triệu Tông Nghị còn ở tuổi thiếu niên bốc đồng, Triệu Tông Phác sớm đã trầm ổn như núi.
Đàng hoàng đứng đó, gương mặt góc cạnh rõ ràng mang theo nụ cười ấm áp, ăn mặc cực kỳ đơn giản, nhưng phối hợp rất cầu kỳ, tóc không một sợi rối bó vào tử kim quan, vô cùng hào khí.
Thiết Tâm Nguyên không bội phục hắn thân thiết với mỹ thiếu nữ đội mũ che mặt như Tô Mi, mà bội phục hắn đối diện với mười mấy quý nữ dung mạo khác nhau vẫn có thể đối xử như một.
Mưa móc chia đều là một loại năng lực mang tính đại biểu nhất của hoàng gia, nghe nói chỉ có thế hoàng đế mới đảm bảo được hậu cung khổng lồ của mình không hỗn loạn.
Thiết Tâm Nguyên thầm thở dài, nếu cho Tô Mi lựa chọn, Dương Hoài Ngọc chẳng có cơ hội nào.
Chỉ nhìn Triệu Tông Phác nhảy lên giúp một vị quý nữ toan tính lấy khăn tay là biết thân thủ tên này ghê gớm.
Không phải ai cũng có thể mỉm cười nhảy lên cành cao, sau đó nhấc người ngồi lên cành cây, lấy khăn tay xong nhẹ nhàng đáp xuống đất, trả cho quý nữ mặt đầy trứng cá.
“ Khỉ lợi hại hơn hắn nhiều.” Thiết Tâm Nguyên nói một câu chua lè:
Tô Mi phì cười, khẽ nhéo Thiết Tâm Nguyên một cái, theo thanh y tiểu tỉ tới nhị môn.
Nơi tụ hội hôm nay là ao sen.
Tô Mi bước đi tha thướt, tuy chẳng cần cố tình vẫn tự nhiên sinh ra sức quyến rũ, xem chừng nàng là đối tượng khảo sát chủ yếu của Triệu gia hôm nay, vừa vào nhị môn liền có đám nha hoàn bà tử vây tới, một phụ nhân áo lam váy lam từng trải nói vài ba câu đã an bài thỏa đáng mọi việc, Thiết Tâm Nguyên cũng được đặt ngồi lên chiếc ghế tựa trên vai bà tử to lớn, theo kiệu mềm của Tô Mi.
Phụ nhân áo lam giới thiệu các loại cảnh trí trong phủ, thi thoảng liếc nhìn Thiết Tâm Nguyên bề ngoài buồn chán bên trong đang hồi hộp, phát hiện đứa bé này không nhìn mái hiên mỹ lệ, hay các loại tranh sơn màu sắc, mà chú ý tới những đầu thú phun nước có ở khắp nơi.
Tô Mi hơi ngả đầu sang nói:” Mắt ngươi thật chuẩn, trong phủ trạch quý nhân Đông Kinh chẳng nhiều nơi có đầu thú phun nước, cảnh trí nổi danh nhất của Tông Chính phủ là nó, vì có suối nước nóng, nên mùa đông ở nơi này, nhất là buổi sáng mặt trời mới lên, hơi nước mịt mù, có thể thấy kỳ cảnh mây mù che núi. Nếu là mùa hè, còn có cầu vồng nhỏ ở trên phủ, mãi không tan ...”
Thiết Tâm Nguyên bĩu môi:” Có gì lạ, ngậm nước vào mồm phun vài lần cũng thấy cầu vồng, khi còn nhỏ cô không chơi à?”
Tô Mi nhoẻn miệng cười lắc đầu.
Nữ nhân chết tiệt chỉ cần tới loại trường hợp này là biến thành đại gia khuê tú, đoan trang dịu dàng, trông ngứa mắt.