Chương 144: Chuyến du hành tới Bộc vương phủ. (2)
Phụ nhân áo lam ở bên hầu hạ tò mò nhìn hai người, bà ta không hiểu nổi rốt cuộc quan hệ giữa Tô Mi và Thiết Tâm Nguyên là thế nào, không phải tỷ đệ, thằng bé này chẳng hề nể mặt Tô gia tiểu nương tử, mà nàng luôn rộng lượng chẳng trách tội.
Vì thế cười hỏi:” Tô nương tử, vị tiểu công tử này là thiếu gia trong phủ sao?”
Tô Mi cố tình nói: “ Nhà ta đâu ra phúc lớn có một vị thần đồng như thế, người ta hôm nay tới kiếm chuyện với Liễu tiên sinh đấy. Đây chính là thần đồng do chính kim khẩu ngọc ngôn của bệ hạ phán định, khó tính lắm, các ngươi ngàn vạn lần đừng sơ xuất, nếu không vị tiểu thiếu gia này nổi nóng, châm lửa đốt Tông Chinh phủ cũng nên.”
Phụ nhân áo lam cười khúc khích:” Nô gia tận lực chiếu cố tốt tiểu công tử, đồng thời ôm bình nước chuẩn bị cứu hỏa, không dám sơ xuất ...”
Thiết Tâm Nguyên không đấu khẩu với một bà tử, nếu Tô Mi không vạch trần thân phận của mình còn có thể dựa vào ưu thế trẻ con chiếm lợi, nay con bà nó thành thần đồng rồi phải có tư cách thần đồng, phải giữ cảm giác thần bí, nếu để người ta bảo mình hữu danh vô thực, thì coi như nghi ngờ nhãn quang của hoàng đế rồi.
Trong tiếng giới thiệu không ngớt của phụ nhân áo lam, đoàn người Tô Mi rốt cuộc cũng tới hậu hoa viên.
Nhiệt độ nơi này tăng mạnh, khắp nơi là cầu nhỏ nước chảy, hơi nước lờ mờ từ từ nước bốc lên, như sương vụ bao phủ mặt đất, có thể nói là nhân gian tiên cảnh.
Kỳ quái là nơi này hình như đốt lò xông hương, khiến toàn bộ hậu hoa viên thơm ngào ngạt, nếu không có hương thơm này hậu hoa viên chính là thiếu nữ đáng yêu trong mát như phù dung, đốt hương liền thành quý phụ thành thục diễm lệ.
Tuy hai cảm giác này giống xuân lan thu cúc đều có ưu điểm, nhưng mặt Thiết Tâm Nguyên hiện lên nụ cười lạ.
Không xông hương làm sao che được mùi của dầu hỏa.
Phụ nhân áo lam thấy Tô Mi nhíu mày, liền cười gượng:” Tiểu nương tử chê cười rồi, thời gian qua không hiểu vì sao trong nước luôn có mùi dầu, mời đại tượng tới xem nói là địa khí bốc lên, qua thời gian nữa sẽ không sao.”
Không sao à? Con bà nó, nơi toàn hơi dầu lại đốt lò, chưa nổ là may mắn lắm rồi, thời gian qua gió bắc thổi không ngừng, khiến hơi dầu không tích lũy đủ độ đặc, một khi trời trong gió nhẹ như hôm nay, thêm vào khí áp thấp, Thiết Tâm Nguyên co cẳng chạy ngay chứ còn tâm tư gì xem hoa sen.
Nhìn hoa sen sắp héo rũ, Thiết Tâm Nguyên thấy thứ dầu mà mình và Tiểu Xảo Nhi làm ra không khử trì, không lưu hóa xuất hiện ở thời đại này đúng là tội ác lớn, thậm chí nghiêm trọng hơn cả thiêu cháy Tông Chính phủ.
Đang hớn hở ngó nghiêng chứng kiến kiệt tác của mình thì chợt thấy bên ao sen có một cô ngốc béo tốt có vẻ đang đứng ngâm danh tác Đường thi, Thiết Tâm Nguyên ghé tới mới nghe ra không phải ngâm thơ, mà đang chửi đám khốn kiếp Nhữ Dương vương phủ không biết chăm sóc hoa, khiến cho hôm nay tới đây chẳng kiếm nổi một bông hoa trang trí thư phòng của gia gia.
“ Á, khỉ nghịch ngợm, sao ngươi cũng tới?” Cô ngốc nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên liền quên ngay đại nghiệp trộm hoa, rầm rầm chạy tới, hoan hỉ gọi:
“ Cô mập, xin chào!” Thiết Tâm Nguyên nhận ra người quen toét miệng vẫy tay:
Đường Đường mừng tới hai mắt híp lại, lấy ngay một nắm ô mai đưa tới.
Thiết Tâm Nguyên từ lâu đã hứng thú với cái túi cực lớn của nàng, một tay nhận lấy viên ô mai, tay còn lại không khách khí luồn vào cái túi khâu ở vị trí bụng Đường Đường.
“ Khỉ nghịch ngợm, ngươi dám sờ ta.” Đường Đường hét lên, nhưng lại tươi cười, chẳng ngăn cản còn tiếp tục cho ô mai vào miệng:
Thiết Tâm Nguyên móc ra cả nắm các loại ô mai quả khô, phụ hạt hạch đào vào ao sen, hỏi:” Sao cô cũng tới?”
Đường Đường tò mò: “ Đi cùng biểu tỷ, còn ngươi? Hôm nay hoa viên vương phủ chỉ tiếp nữ quyến thôi.”
“ Ta là trẻ con.” Thiết Tâm Nguyên nói hết sức đương nhiên:” Ở tuổi ta thì nam nữ không khác gì nhau.”
Đường Đường trợn mắt:” Nên ngươi sờ bụng ta à?”
Thiết Tâm Nguyên cũng trợn mắt:” Này cô mập, nhìn cho rõ, ta lấy cái ăn, ai sờ bụng cô?”
“ Ngươi đọc sách mà không biết câu nam nữ thụ thụ bân thân sao?”
“ Vậy thì sao?”
Đường Đường sờ bụng mình cười:” Hình như không sao hết, này khỉ nghịch ngợm, ngươi làm cái gì mà gia gia ta theo dõi ngươi suốt.”
Từ khi Thiết Tâm Nguyên xử lý mấy vị di di cữu cữu của mình, vị gia gia đáng ghét của Đường Đường cứ thích mặc áo xanh đi qua cửa hiệu, hỏi:” Gia gia cô và Vương gia quan hệ tốt lắm à?”
“ Ừ tất nhiên, gia gia ta khi trẻ là mạc liêu của lão tổ Vương gia, bây giờ là cung phụng của Vương gia.”
Thì ra lão phu tử đó tới xả hận cho đông gia, nhưng không có chứng cứ xác thực nên chạy tới cửa thị uy, ý bảo lão tử biết chuyện xấu ngươi làm rồi, lần này tha cho ngươi, lần sau dám làm thế đánh gãy cái chân chó của ngươi.
“ Sau Nguyên Tiêu ta tới học đường Vương gia học, cô có ở đó không?”
“ Thật á?” Đường Đường hét lớn, ôm chầm lấy Thiết Tâm Nguyên xoay hai vòng liền: “ Gia gia ta chính là tiên sinh, cho ngươi biết, đàm người Vương gia toàn lũ ngu xuẩn, gia gia ta dạy tốt như thế mà chúng chẳng tiến bộ. Nếu chẳng phải gia gia ta nợ ân tình lão tổ tông Vương gia thì nhà ta sớm về quê Phong Châu rồi, gia gia đâu có rảnh mà làm tiên sinh, ngươi tới thì tốt, ngươi là người Vương gia thông minh nhất mà ta biết.”
Thiết Tâm Nguyên vất vả đẩy Đường Đường ra:” Này nói cho rõ, ta không phải họ Vương.”
“ Ngươi là ngoại tôn Vương gia, đừng nói ngươi không biết nhé.” Đường Đường là cô gái có cái bụng to, lòng dạ cũng rộng rãi:” Mà thôi, kệ cái chuyện của Vương gia, sau Tết chúng ta học với nhau mới là quan trọng, nhớ kỹ, hôm nay ngươi sờ bụng ta lại ăn đồ của ta, sau này phải trả đấy.”
“ A, Liễu tiên sinh đến rồi, ngươi tự chơi đi, cẩn thận đừng ngã xuống nước.”
Nói chưa dứt lời đã đong đưa tấm thân phì nhiêu chạy tới Quan Hà đài, nơi đó đang có một đám thiếu nữ điên cuồng vây quanh một tiểu lão đầu gầy khô hò hét kích động.