Chương 145: Chuyến du hành tới Bộc vương phủ. (3)
Triệu Tông Phác cũng có mặt, văn nhã đứng một bên, dùng ánh mắt chiều chuộng nhìn các thiếu nữ, cứ như là hậu cung của hắn vậy, phát tởm lên được.
Thiết Tâm Nguyên tiếp tục nhiệm vụ đánh giá mức độ ô nhiễm môi trường của mình, dưới lớp lá sen hình như có con cá chết, tìm một cái gậy vạch lá sen ra nhìn, đúng là cá chết.
Nước trong ao sen đã không còn là nước suối nước nóng nữa, chỉ có thể tắm chứ không thể uống, nước ao sen từ bên ngoài dẫn vào, ngay cả cá chép gấm cũng chết, chứng tỏ hơi dầu dữ dội.
Nếu như người Bộc vương phủ không vớt những thùng dầu kia ra, đợi tới khi hơi dầu thấm sâu, nơi này sẽ thành vùng hoang mạc tới cỏ cây cũng không mọc được.
Vì kiểm tra tình trạng ô nhiễm dầu ở Bộc vương phủ, Thiết Tâm Nguyên đi mem theo con đường nhỏ trải đá tới rất nhiều nơi cẩn thận kiểm tra cây cối ở đó.
Mặc dù dọc đường nhìn thấy rất nhiều thứ không nên nhìn, cũng nghe thấy nhiều thứ không nên nghe, vẫn cẩn thận dùng cả buổi sáng, dựa theo phạm vi dẫn nước, đánh dấu đại khái vùng bị ô nhiễm.
Đáng ghét là đám phó nhân và quý phụ trong phủ, hình như đói khát lắm, mặt trời lên chưa bao lâu, trong rừng trúc xanh mướt phía trước truyền ra tiếng thở của nam nữ khi làm chuyện xấu, phát hiện ra không phải chỉ một hai lần. Loại chuyện này người khác nghe thấy tiếng bước chân là hoảng hốt bỏ chạy, hai vị trước mặt kia lại chẳng bận tâm, dù Thiết Tâm Nguyên dẫm mạnh chân vẫn chìm đắm trong cực lạc.
Thiết Tâm Nguyên không muốn phá hỏng chuyện tốt của người khác, đoán chừng người trong phủ hiếm khi nào kiếm được cơ hội tùy ý hẹn hò như hôm nay nên không muốn bỏ qua.
Nhưng rừng trúc là đối tượng điều tra của y, cho nên đánh ngồi xuống nghiên cứu những cây cỏ vẫn còn tươi tốt, việc ai nấy làm không quấy rầy lẫn nhau.
"Bộp!" Một đĩnh vàng rơi xuống trước mặt Thiết Tâm Nguyên.
Thiết Tâm Nguyên nhặt lên cho ngay vào lòng, tiếp tục nhìn cây cỏ, đầu không thèm quay lại, cứ như nhặt lại tiền trong túi mình vừa rơi ra vậy.
Một giọng nói vang vang từ phía sau truyền tới:” Tiểu tử thông minh, đây là cách kiếm tiền không tệ, lần sau lão tử cũng thử xem, phải rồi, sao ngươi không quay đầu lại nhìn bọn ta?”
Thiết Tâm Nguyên nhổ một cọng cỏ, cho vào mồm nhai:” Mẹ dạy ta, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, nhìn nhiều có khi mất mạng.”
“ Ha ha ha, tiểu tử thú vị lắm, phát tài cũng đáng, lão tử đi rồi hãy quay lại, mẹ ngươi nói đúng đấy, như vậy sống lâu hơn một chút.”
Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Thiết Tâm Nguyên tiếp tục hành trình, ra sau rừng trúc.
Nơi đó có một cái giường gấm, trên giường chẳng những có một cái khăn tay, mà còn có một cái ngọc bội, Thiết Tâm Nguyên chẳng thèm nhìn, cố gắng bé gãy một cành trúc sau đó vội vàng rời đi. Mục đích của mình là xem hơi dầu có đủ khiến Bộc vương phủ không còn cọng cỏ nào mọc được hay không, đâu rảnh đối phó với người khác.
Hai thứ đó do người ta cố tình để lại, đã cầm tiền mà còn lấy thứ đó, chắc chắn là muốn uy hiếp người ta, thông thường tiếp đó là giết người diệt khẩu.
Thiết Tâm Nguyên không nhìn thấy người kia, nhưng nghe thấy nữ tử trong lúc động tình gọi tên Triệu Tông Thật, y cũng không lạ gì cái tên này, chỉ cần là chuyện dính tới cái tên đó đều là đại sự.
Y không biết có phải người ta cố ý vu oan Triệu Tông Thật hay không, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây thôi.
Một lúc sau có thiếu niên đội kim quan xộc xệch đi ra, bên cạnh là tử y thiếu phụ hở hang, thiếu phụ nhìn hướng Thiết Tâm Nguyên đi xa:” Ra chỉ là đứa nhóc con.”
Triệu Tông Thật vỗ bờ mông như bình sứ của thiếu phụ:” Tiếp tục nào, cảm giác vừa rồi thật thích!”
….
Sau khi xác định hoa viên mà Bộc vương luôn kiêu ngạo chắc chắn sẽ thành hoang nguyên, tâm tình Thiết Tâm Nguyên tốt hơn rất nhiều.
Vốn xong việc rồi định về sớm, không ngờ bị Đường Đường tóm lấy, đành cùng nàng đi ăn đủ các loại bánh trái trong phủ.
“ Số nho này bọn họ cho vào hầm băng vào tháng tám, bây giờ mới nấy ra, ngươi đếm mà xem, vừa rồi mình cô ăn trăm quả, tính ra là mười cân, thế là quá nhiều rồi đấy ...” Thiết Tâm Nguyên tẽ lựu cho vào mồm, vừa nhìn Đường Đường đã ăn tới không ăn nổi nữa mà vẫn ra sức ăn, đứa bé này căn bản không biết no đói.
“ Úi, đau bụng quá.”
Đường Đường rốt cuộc cũng được toại nguyện, mặt trắng bệch, mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ tong tong, làm Thiết Tâm Nguyên hoảng sợ la toáng lên.
Tô Mi đang cùng Liễu Tam Biến đàm thoại cao hứng, nghe tiếng hét như heo chọc tiết đó, thất kinh chạy lại, xem con khỉ này làm sao.
Người tới đầu tiên là Triệu Tông Phác, thấy Thiết Tâm Nguyên đang cố sức dùng cái lưng còm cõi của mình chống đỡ cơ thể to béo của Đường Đường, vội bế nàng lên giường, sai nha hoàn mời đại phu.
Tô Mi xách cổ Thiết Tâm Nguyên:” Sao chỗ nào có ngươi là chỗ đó có chuyện, ngươi làm gì tiểu cô nương to béo này?”
Thiết Tâm Nguyên càng giận hơn:” Cô bảo người ta là tiểu cô nương to béo, ta làm gì nổi chứ?”
Liễu Vĩnh nghe ồn ào cầm chén rượu đi tới, vén mi mắn Đường Đường, sờ cổ tay xem mạch:” Ăn nhiều quá thôi, nôn ra là ổn.”
Nói xong định móc họng Đường Đường, Đường Đường nhìn bàn tay bẩn thỉu của ông ta liền cắn chặt răng, nha đầu này giống Thiết Tâm Nguyên, thích sạch, biết người ta trị bệnh cho mình nhưng không chịu.
Đại phu vương phủ đã tới, cũng qua một loạt trình tự, chắp tay với Triệu Tông Phác:” Như Liễu tiên sinh nói, tiểu nương tử ăn quá nhiều hoa quả, hàn tính phát tác, cần nôn ra là lành, lão phu đi chế thuốc nôn.”
“ Thuốc nôn là gì?” Đường Đường dù cực kỳ thống khổ vẫn hỏi thứ sắp đổ vào bụng mình là cái gì:
Thiết Tâm Nguyên đáp gọn:” Nước vàng!”
“ Nước vàng là cái gì?”
“ Nước phân ấy! Vào nhà xí lấy một ít cho vào nước ngấy thật đều đến khi không nhìn thấy gì, chỉ còn lại màu vàng, sau đó …”
Hai từ này vừa phát ra, Đường Đường "ọe" một tiếng rõ to, nôn thốc nôn tháo ... vừa rồi ăn bao nhiêu ra hết.
Đợi khi mũi Đường Đường phun ra nước xanh, đại phu tức thì nắm cổ tay nàng bắt mạch, cười dỗ:” Lần nữa, nôn lần nữa là khỏe.”