Chương 146: Chuyến du hành tới Bộc vương phủ. (4)
Liễu Vĩnh lấy quạt lông ngỗng chỉ mặt Thiết Tâm Nguyên:” Tiểu ca thông minh, thuốc có ba phần độc, không nên để tiểu nương tử uống thuốc thêm nữa, làm phiền tiểu ca giúp đỡ. Không biết tiểu ca tên gì, lão phu phải thân cận một phen ...”
Tô Mi ái ngại nói nhỏ:” Tiên sinh, y là tên tiểu tử mà bệ hạ lấy ngài làm ví dụ cảnh cáo, ngài hẳn là biết.”
Liễu Vĩnh hơi ngẩn người gật đầu:” Năm xưa ta cũng mười năm đèn sách, mài mòn nghiêm mực mới trúng tiến sĩ, ai ngờ một câu - nhịn công danh, đối thú vui - đánh mất tiền đồ. Vốn cho rằng chỉ cần kiên nhẫn vài năm bệ hạ sẽ quên, ai ngờ vì bài Vịnh oa xuất thế, bệ hạ lấy ta ra làm ví dụ cảnh cáo tiểu ca này, xem ra Liễu Vĩnh không còn hi vọng vào sĩ đồ.”
Tô Mi nghiêm túc nói:” Tiên sinh là kỳ nhân một đời, chìm nổi xưa nay là tốt, năm xưa tiên sinh phù phiếm, người khác mong mỏi công danh, tiên sinh chỉ muốn đối lấy thú vui phàm tục, đó là đại bất kính với hoàng gia. Từ khi có hoàng triều tới nay, khoa cử chọn hiền tài là chuyện trọng đại nhất, dù là đế vương hiền năng hay u mê, đều hi vọng thần tử được mình chọn ra, coi đó là vinh diệu.”
“ Tiên sinh xem nhẹ đại điển, bệ hạ không xóa bỏ công danh của tiên sinh đã là nhân từ lắm rồi, vì thế triều đình thiếu một viên quan lại, dân gian lại có thêm một kỳ nhân, được mất trong lòng tiên sinh tự hiểu. Nếu như tiên sinh vẫn còn tưởng niệm sĩ đồ, lại không nỡ bỏ tư vị ôn nhu trong thanh lâu, khó tránh khỏi hiềm nghi khẩu thị tâm phi.”
Triệu Tông Phác ở bên nghe Tô Mi nói những lời này bấc giác kín đáo liếc nhìn tài nữ nổi danh Đông Kinh, quả nhiên không phải hữu danh vô thực, chỉ là nghe nói nàng đã có hôn ước với đại lang Dương gia.
Liễu Vĩnh là bậc chí sĩ khoáng đạt, nghe vậy chắp tay:” Tô nương tử nói phải lắm, Liễu Vĩnh phù hoa thành tính, dù thành quan viên cũng không qua được cửa thanh lại ti, lão phu nên tiếp tục hưởng thụ thú vui cuộc đời là hơn.”
Nói rồi khom người thi lễ với Triệu Tông Phác:” Thế tử muốn ra mặt vì Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh cảm kích vô cùng, nhưng công danh rốt cuộc chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước thôi. Hôm nay đã làm ba bài thơ, xin thứ Liễu Vĩnh cáo từ, uống say một trận có khi bớt áy náy với phụ mẫu.”
Triệu Tông Phác ôn tồn khuyên:” Tiên sinh hà tất nản lòng, hẳn bệ hạ chỉ giận nhất thời thôi, hận tiên sinh không biết trân trọng đường đăng thiên hiếm có, thêm thời gian bệ hạ nguôi giận, nhất định sẽ cho tiên sinh một lỗi thoát.”
Liễu Vĩnh cố gắng ưỡn thẳng cái lưng đã hơi lom khom, nhìn ao sen dần héo rũ, nhìn cảnh sinh tình, bi thương nói:” Lão phu sống ở kinh sư hơn mười năm, sen ao này xanh quanh năm, đã nhìn sáu năm, nay hoa sen dù có suối nước nóng bao bọc vẫn khô héo, người như lão phu thì được mấy năm? Nếu không về, e chết già ở kinh sư, giờ về tới Vũ Di sơn là lúc hoa gạo nở, còn kịp ăn gạo mới ...”
Thiết Tâm Nguyên đang bận vỗ lưng cho Đường Đường, tiểu cô nương này bị thói tham ăn hại không nhẹ, cuối cùng không nôn nữa, mặt trắng bệch như nhỏ đi một cỡ.
“ Còn nhớ Nguyên Tiêu lần trước chúng ta thấy hai tên ăn mày trước hiệu nhà ta không?” Thiết Tâm Nguyên thấy mọi người chìm đắm bi thương mà Liễu Vinh tạo ra, có chút tức giận đám người này, ở đây còn có một người bệnh, sao lại đi thương hại một lão già?
“ Ta thấy hai người chúng ôm ống nhổ tranh giành nhau, hỏi ngươi bọn chúng tranh cái gì, ngươi không chịu nói.” Đường Đường nhớ rất rõ, không hiểu hai tên ăn mày tranh nhau cái gì, vì sao di di tới nhìn lại đau lòng:
“ Đúng rồi, hôm nay cô bị bệnh, để ta kể cho cô vui vẻ một chút.”
Đường Đường gượng cười:” Vậy sau này ta sẽ không gọi ngươi là khỉ nghịch ngợm, ngươi cũng không được gọi ta là cô mập.”
“ Tất nhiên.” Thiết Tâm Nguyên nói nhỏ:” Bọn chúng tranh nhau đồ ăn đấy, là thịt lợn mà thực khách ở nhà ta vừa nhổ ra ...”
Đường Đường lại bắt đầu buồn nôn.
“ Một tên cắn cái gì đó mà mãi không đứt, ta thấy họ luân lạc tới mức ăn thứ người khác nhổ ra quá thảm, nên cho một đôi đũa, ai ngờ tới gần mới phát hiện...” Thiết Tâm Nguyên thở dài:” Ăn mày đó đang ăn một miếng đờm ...”
“ Ọe ....”
Đám quý nữ đang thương tâm cùng Liễu Vĩnh thương tâm, xung quanh im ắng, vô tình nghe thấy chuyện này, thế là không nhịn nổi, nối nhau nôn ọe, dù là Triệu Tông Phác và Liễu Vĩnh cũng xanh mặt.
Thế là hiện trường khắp nơi là mùi chua của bãi nôn.
Đến trưa, yến hội không còn cách nào tiến hành hết, Tô Mi thay một bộ y phục mệt mỏi ngồi xe ngựa đưa Thiết Tâm Nguyên về ngõ Phá La.
Triệu Tông Thật dìu một phụ nhân khóe miệng sót nước dãi, lạnh lùng nhìn khung cảnh hỗn độn:” Tiểu tử khá lắm, một câu chuyện hủy mất yến hội của Nhị ca.”
Phụ nhân nhăn mặt cố tránh nhìn thứ dưới đất:” Thế này mà ngài không buồn nôn sao?”
“ Trước kia nhìn thấy một thứ còn buồn nôn hơn cơ.”
Phụ nhân ngạc nhiên:” Còn thứ gì buồn nôn hơn nữa?”
“ Có chứ, thứ buồn nôn hơn ta thấy không ít. Hồng Nương, chuẩn bị đi, nói không chừng tương lai không xa nàng cũng thấy .”
Tô Mi về tới ngõ Phá La, nhìn thấy Thủy Châu Nhi đang xì nước mũi, không nói một lời xông tới đánh một trận, đánh xong vịn vào tường nôn liên hồi, làm hai bà tử ở lại không tới Tông Chính phủ hết hồn vía, đến khi nghe tiểu nha hoàn kể lại sự việc mới thở phào.
Chết hụt một hồi, hai bà tử nhìn nhau, quyết định phải nói chuyện rõ với tiểu nương tử, cô nam quả nữ ở lâu bên nhau dễ xảy ra chuyện, không thể để tiểu nương tử làm theo ý mình nữa.
Tiểu Xảo Nhi nghe xong chuyện ở Tông Chính phủ thở dài:” Thùng gỗ ngâm trong nước nóng lâu, dầu tất nhiên từng chút một chảy ra, nhưng không chảy ra một lần thì không thành vấn đề, dù sao tám trăm cân dầu vẫn ít lắm.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Tám trăm cần dầu không phải ít nữa, nhưng ý tưởng đốt cháy Tông Chính phủ quá hoang đường, điều kiện không đủ mà cố làm, thất bại cũng phải.”
Tiểu Xảo Nhi vỗ vai y:” Chúng ta còn quá nhỏ thôi, cứ thong thả, rồi sẽ đến ngày chúng ta trưởng thành.”
Một lời đánh thức người trong mộng, cũng phải, mình vội vàng quá, lúc nào cũng muốn lớn thật nhanh, bất tri bất giác làm những việc quá sức, cứ lặng lẽ đợi trưởng thành cũng là lạc thú không tệ, dù sao được trẻ lại một lần, không biết tận hưởng là tội nghiệt.