Chương 147: Anh hùng giữa đời thường. (1)
Thiết Tâm Nguyên về tới ngõ Tảo Trủng thấy mẹ đang thu tiền, chỉ cần chính điếm bán rượu trong thành đều tới cống nạp cho mẹ, để đổi một lời hứa, đó là thẻ bài chế tạo của Thiết gia chỉ dùng bán rượu ở hiệu, hoặc tặng thân hữu, tuyệt đối không nấu rượu quy mô lớn, tổn hại chuyện làm ăn của người khác.
Vương Nhu Hoa và Đặng bát gia ngồi cùng một chỗ mà khí thế không thua sút, tuy Tôn Dương chính điếm lớn hơn cửa hiệu Thiết gia không biết bao lần, nhưng nàng xuất thân hào môn, năm xưa gặp vô số nhân vật lớn rồi.
“ Thiết gia vốn là một hộ thợ rèn ở Khai Phong huyện, xưa nay canh độc truyền gia, chỉ cần miệng có lương thực, người có y phục, đầu có phiến ngói là đủ rồi. Với kim tiền, Thiết gia mặc dù chẳng phải phú hộ, nhưng không để vào mắt, chư vị chưởng quầy hôm nay đem hậu lễ tới tặng, Thiết gia không nhận nổi.”
“ Có điều nếu không nhận thì chư vị hẳn không vui, nên vị vong nhân lớn gan nhận vậy, một chuyện đơn giản nên xử lý đơn giản, không cần làm phức tạp như vậy.”
“ Ta có lời tại đây, mời chư vị nghe kỹ, thẻ bài chế tạo là do bệ hạ thương mẹ con ta cô khổ nên ban thưởng, con người không thể quá tham lam, càng không thể mất bản ý ban thưởng của bệ hạ. Quyền bán rượu liên quan tới thuế má quốc gia, Thiết gia không đưa thuế má quốc gia về nhà mình, khiến bệ hạ thất vọng.”
Đặng bát gia nghe Vương Nhu Hoa liên tục đeo hoàng đế và quốc gia bên mép, nhiều lần muốn phản bác, nói quy củ thương nhân, nhưng không tìm ra sở hở trong lời nàng, cuối cùng chỉ biết chắp tay kính phục.
Khi mẹ nói những lời đó Thiết Tâm Nguyên đứng sau, chỉ cần mẹ nói tới chỗ phấn khích là gật đầu phụ họa.
Đám thưởng cổ nhìn hai mẹ con ngu ngốc không cải tạo nổi, mong bọn họ tiếp tục cuộc sống cổ hủ này mãi mãi.
Kinh thành có mười hai chính điếm, cũng chỉ những chính điếm này được phép nấu các loại mỹ tử, còn xưởng của quan phủ dù bỏ công nghiên cứu, vẫn chỉ có thể nấu ra hoàng tửu kém nhất, dù có một hai loại rượu không tệ cũng nhanh chóng biến mất.
Đây là nghề cực lãi, cũng khiến người ta cực hận, nên hai mẹ con ngay từ đầu chẳng muốn tham gia.
Đợi toàn bộ những người đó đi rồi, Vương Nhu Hoa kéo ngay nhi tử vào kho, bắt đầu hớn hở kiếm tiền, lấy tiền của đám người này, hai mẹ con họ chẳng hề có chút áy náy nào.
Hòm hòm xiểng xiểng phải chất đầy nửa cái kho vốn dùng để chứa nguyên liệu nấu ăn của cửa hiệu, Thiết Tâm Nguyên cật lực lấy ra hai đĩnh bạc lớn trong rương, than:” Đám người này thật nhiều tiền.”
Vương Nhu Hoa giơ một cây san hô nhỏ lên, cười tới không mắt đâu nữa:” Chút tiền này trong mắt họ chẳng là gì đâu, con cũng đừng thấy họ ai nấy bộ dạng hiền hòa mà lầm, hừm, nếu thẻ bài kia không phải lấy từ chỗ bệ hạ, mà từ nha môn, con sẽ thấy bọn chúng đối phó với mẹ con ta ra sao? So với chúng, người Tông Chính phủ có thể coi là người tốt rồi.”
Nói tới đó thở dài:” Người tốt vận khí thường không tốt, con còn nhớ vị tiên sinh già họ Đơn ở Tây Thủy môn không?”
Thiết Tâm Nguyên giật mình, mấy ngày qua vì nghĩ cách giải bí mật của sợi dây thừng, không để ý tới Đơn lão đầu, không biết ông ta xảy ra chuyện gì:” Con nhớ, sao thế hả mẹ?”
Vương Nhu Hoa không đếm tiền nữa, cười khổ:” Nhặt ruột tượng của ai không nhặt, lại nhặt của tên Thôi đồ tể khốn kiếp đó, nếu không ai nhìn thấy, ông ta tiêu cũng chẳng ai biết. Thế nhưng ông ta vì một người không liên quan mang cái ruột tượng vào Phúc Thọ động chuộc người ...”
Thiết Tâm Nguyên hỏi gấp:” Có thành công không ạ?”
Vương Nhu Hoa gật đầu:” Thành công, chuộc được đứa bé bốn tuổi, là lão tam nhà Trương Ngọc Thư, mất tích năm ngoái.”
Thiết Tâm Nguyên thở phào, chợ nhớ lời mẹ trước đó, lại truy hỏi:” Còn Đơn tiên sinh ạ?”
“ Bị người ta đánh cho không nhận ra được nữa, may ông ta kiên cường, toàn thân thương tích mà cõng đứa bé từng bước ra khỏi Phúc Thọ động, hiện đang dưỡng thương. Nghe Lưu đại phu ở gần nói, bị gãy hai cái xương, tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể rời giường.”
“ Mẹ, con muốn mang ít tiền tới thăm ông ấy.”
Vương Nhu Hoa gật đầu:” Ừ, mẹ cũng tính thế, con đi đi, dù sao cũng là láng giềng, lão tiên sinh ấy là người đáng nể phục, trời sắp tối, mẹ đi không hợp, mang hai quan tiền với củ sâm này, mẹ con ta còn chưa dùng tới.”
Thiết Tâm Nguyên vâng lời, đi chuẩn bị hai quan tiền, đưa tay xách, không ngờ không xách nổi.
Vương Nhu Hoa đánh vào đầu nhi tử:” Gần ba mươi cân đấy, để mẹ gọi Bao Tử giúp con, thời buổi chẳng an toàn gì cả, để hắn cõng con đi mẹ mới yên tâm … Cố đại tẩu, đi tìm Bao Tử tới đây ta có việc.”
Thiết Tâm Nguyên vỗ đầu, cái đầu này cứ gặp chuyện gấp là quên luôn tuổi tác.
Một lát sau hai mẹ con vác bao tiền ra cửa thì một bóng dáng lừng lững đã xuất hiện trước cửa hiệu, che mất luôn nửa cái cửa.
Bao Tử thấy Thiết Tâm Nguyên thì nhe răng cười, chẳng cần hỏi theo thói quen đưa y lên vai, xách túi tiền, sau đó dùng ánh mắt chó con nhìn Vương Nhu Hoa, hai chân đóng đinh trên mặt đất, không động đậy.
“ Ngốc mà ranh, ngốc mà ranh.” Vương Nhu Hoa cười mắng, móc từ trong ống tay áo ra mười đồng tiền vỗ vào bàn tay to như cái quạt của Bao Tử:” Trông coi Nguyên ca nhi cho tốt, mai tới trả ngươi năm đồng nữa.”
Có tiền là đâu vào đó, Bao Tử cười hì hì với Vương Nhu Hoa, sau đó theo hướng Thiết Tâm Nguyên chỉ chạy hùng hục, hại Vương Nhu Hoa vội đuổi theo hô chậm lại.
Đừng nghĩ Bao Tử cao lớn mà chậm chạp, hắn rất nhanh nhẹn, từ sau cái lần thiếu chút nữa giết chết Thiết Tâm Nguyên, hắn cực kỳ cẩn thận, vừa chạy như ngựa đua, vừa né tránh chiêu bài.
Không hiểu được suy nghĩ của Đơn Viễn Hành, thật đấy, Thiết Tâm Nguyên cực kỳ không hiểu hành vi của ông ta, làm thế có gì khác đi nạp mạng đâu.
Chẳng mấy chốc đã tới trước cái tiểu viện nhà lão tiên sinh gàn dở, Thiết Tâm Nguyên đứng ở cửa nhìn hồi lâu mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có tiếng ho, mùi thuốc sắc tràn ra ngoài sân, không có ai cả, xem ra hàng xóm xung quanh đã về nhà ăn cơm rồi.