Chương 148: Anh hùng giữa đời thường. (2)
Bao Tử vào trước ngó quanh, nghe thấy Đơn Viễn Hành gian nan nói:” Bao Tử, thằng bé này sao lại tới, cẩn thận, đừng để cụng đầu.”
Bao Tử đặt bao tiền lớn lên bàn, bịch một cái làm lão tiên sinh giật mình, thằng bé này làm sao có nhiều tiền như thế được, tiếp đó nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Thiết Tâm Nguyên bị che phía sau.
“ Tiên sinh tội gì phải khổ thế?” Thiết Tâm Nguyên thương xót nói:
Đơn Viễn Hành cười còn khó coi hơn khóc:” Nếu không … Lão Tam nhà Trương gia mất mạng ... Khụ khụ, tuy nói trượng nghĩ đa phần hạng giết chó, phụ tâm đều là người đọc sách, lão phu chưa bao giờ giết chó, già rồi, muốn làm kẻ giết chó một lần.”
Thiết Tâm Nguyên rất khó chấp nhận hành vi anh hùng của Đơn Viễn Hành, y biết hành vi này sẽ chẳng khiến người thuyết thư ở Ngõ thị tử hứng thú, càng không khiến người nghe thuyết thư hứng thú.
Anh hùng là phải lên thiên cung nắm cả mặt trăng, anh hùng là phải xuống biến lớn bắt giao long, cho dù là đánh chết một hai con hổ, giết vài con cá mập cũng được người dân truyền tụng một hồi.
Còn dạng anh hùng bị người ta đánh cho thành đầu heo như Đơn Viễn Hành thì chỉ nằm bẹp giường, không ai ngó ngàng tới.
Nhưng anh hùng như Đơn Viễn Hành mới là anh hùng thường nhật mà chúng ta hay thấy nhất, hành vi của bọn họ là từng viên gạch nhỏ, lập nên cơ cở đạo đức cho xã hội, là người chống đỡ cấu trúc đạo đức tổ tiên không bị sụp đổ.
Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống mép giường thở dài:” Tiểu tử rất khâm phục hành vi của lão tiên sinh, nhưng thực không dám làm theo.”
Đơn Viễn Hành chưa nói đã ho một tràng: “ Không làm, không làm là tốt nhất ... Lão phu là không nhịn được, nếu tiếp tục mài đao thì không còn đao mà mài nữa ... Kích động lên liền vác ruột tượng đi ... Khụ, khi , khi đó không định sống mà về nữa, cống ngầm chằng chịt, lão phu không quản lối rẽ, cứ theo đường đầu tiên mà đi ... Đi được ba canh giờ ... Bị trúng một gậy ...”
“ Đến khi ta tỉnh lại, có … người hỏi tới làm gì, ta trả lời tới chuộc người, còn nói Thôi đồ tể vì, vì … bắt cóc trẻ con mà bị người ta đánh chết, thấy ruột tượng của Phúc Thọ động, không muốn một đứa trẻ khác mất mạng ... nên ...”
Nghe Đơn Viễn Hành vất vả kể ngắt quãng, Thiết Tâm Nguyên đoán được rồi, bảo ông ta đừng kể nữa, đỡ dậy rót một bát thuốc đen xì cho ông ta uống, lau miệng sạch sẽ, nói:” Tiên sinh dưỡng thương cho tốt đi, bây giờ chỉ còn đợi người ta lên hệ, nếu người ta đưa ruột tượng cho ngài, chứng tỏ người ta đã thừa nhận tiên sinh. Tiểu tử thấy, ngài khả năng sẽ thành Thôi đồ tể mới.”
Đơn Viễn Hành cười:” Lão phu thấy nắm xương già này còn cứng lắm, chúng ta thong thả đồ mưu, ngươi quá nhỏ, ta lại quá già, chỉ mong trước khi chết làm rõ được nội tình của bọn chúng ... Đợi, đợi ngươi thành quan nhân, có thể lật nhào ma quật đó.”
Thiết Tâm Nguyên ngạc nhiên:” Làm sao tiên sinh xác định tiểu tử sẽ coi đó là mục tiêu trong đời.”
“ Khà khà ... Lão phu sống uống mấy chục năm trời ... Đạo học vấn không có tiến bộ, nhưng hai mắt chưa mù, lão phu nhìn ra, thằng bé ngươi sẽ không tha cho thứ nhọt độc đó … ha ha, bây giờ ngươi còn nhỏ, một ông già một đứa bé thì làm được gì … nhưng từ nhỏ ngươi đã tìm hiểu chúng, tin rằng chờ tới lúc ngươi trưởng thành, thành quan nhân rồi, toàn Đông Kinh sẽ không còn ai am hiểu Phúc Thọ động hơn ngươi, lúc ấy nếu có thể hủy nó … Ha ha ha, là công lao lớn, rất lớn.”
Đơn Viễn Hành giơ tay vỗ vỗ nhẹ đầu Thiết Tâm Nguyên đầy cưng chiều, mìm cười: “ Trước kia người ta nói tướng công đọc sách làm quan là tinh túc hạ phàm, lão phu không tin, giờ ... Lão phu tin rồi. Mau đi đi, sau này bớt tới chỗ lão phu, đám người ô lạn đó sẽ ngầm theo dõi ta, nếu đến quá thường xuyên, có khi bị liên lụy.”
“ Mỗi tháng mùng sáu lão phu sẽ tới hiệu ăn bánh canh, có phát hiện gì sẽ nói cho ngươi.”
Thiết Tâm Nguyên để nhân sâm lại rồi cùng Bao Tử rời nhà Đơn Viễn Hành, lần này không cần Bao Tử cõng mà ủ rũ đi về hoàng thành.
Lúc này chính là lúc đèn hoa mới lên, con phố ban ngày nhốn nháo ồn ào lại càng thêm sức sống, người Đông Kinh vất làm việc cả ngày giờ đổ cả ra đường, tận hưởng một ngày làm việc vất vả của mình, bớt đi những tiếng quát tháo, thêm vào nhiều tiếng cười, đặc biệt trẻ nhỏ.
Trong sự náo nhiệt đó lại có hai bóng người một cao một thấp lầm lũi bước đi rất không ăn nhập với xung quanh. Bao Tử cứ nhìn Thiết Tâm Nguyên suốt, không biết vì sao Thiết Tâm Nguyên lại vứt mình ở một bên không để ý tới, trả tiền mà không dùng là kẻ ngốc, sao tên ngốc như vậy lại được gọi là thần đồng?
Có điều sự chú ý của hắn mau chóng bị mười đồng tiềng leng keng trong túi thu hút, cho tay vào nắm chặt lấy, nghĩ tới mai còn được năm đồng nữa, toàn thân phơi phới.
Nương thân làm mất trâm rồi, không biết mất ở đâu, vì thế đêm đêm trằn trọc không ngủ được, có só tiền này mua được trâm đồng mới, loại sáng nhất, chỉ sợ nương thân trách mình tiêu tiền lung tung.
Đầu óc đang suy nghĩ, đột nhiên nghe Thiết Tâm Nguyên hỏi:” Cái đèn lồng này vì sao lại màu đỏ? Bên trên có đường viền màu đen nữa?”
Nghe vậy Bao Tử nhìn Thiết Tâm Nguyên đầy thương hại, cái này mà cũng không biết sao có tư cách được người ta gọi là thần đồng. Vì tránh cho khách hàng tốt nhất của mình không tới mức ra đường bị người ta cười, Bao Tử vội vàng nói:” Đó là đèn cá chép, nhà này có đứa bé bụ bẫm ra đời, giống ngươi, cũng là loại mọc gà con.”
Thiết Tâm Nguyên ngẩng đầu hỏi:” Vậy sinh đứa bé không có gà con thì treo đèn gì?”
Bao Tử gãi đầu:” Không thể nào, trẻ con đều có gà, sao ngươi ngốc thế, trẻ nhà ai mà không có gà.”
Thiết Tâm Nguyên làu bàu vài câu, Bao Tử nói đúng, mình đúng là thằng ngốc, không ngốc đã chẳng tham khảo vấn đề nam nử với hắn.
Hai đứa ngốc một lớn một nhỏ đứng nhìn đèn lồng cá chép của người ta tới si dại, không bao lâu sau một đại hán cười tới mặt nở hoa đi ra, nhét ba đồng tiền vào tay hai đứa ngốc, còn xin lỗi nói đã phát hết hoa quả, không ngờ vẫn có người tới xin quà hỉ.
Bất kể thế nào đã nhận tiền của người ta, Thiết Tâm Nguyên khom người chúc đứa bé khỏe mạnh trường thọ, còn Bao Tử tiếp tục đề tài vừa rồi của hai người, chúc đứa bé mọc một con gà to.
Thiết Tâm Nguyên nói lời văn nhã tốt lành, đại hán chỉ mỉm cười cám ơn, Bao Tử nói lời thô tục thì đại hán ngoạc miệng cười, móc nắm tiền nhét vào tay, lại còn không lấy không được.