Chương 175: Ngày dài nhất. (1)
Dương Hoài Ngọc xuất hiện khác hoàn toàn với Thiết Sư Tử, hắn cưỡi trên con ngựa đen, cả người và chiến mã đều mặc trọng giáp, mã sóc dài đặt ngang yên ngựa, đội mũ trụ không nhìn rõ mặt, áo choàng đỏ rực phồng lên, không biết là giấu cái gì. Hắn đi tới khu đám con cháu tướng môn tụ tập, ở đó chúng ngang nhiên kéo cả xe ngựa tới gần hàng rào, lắp ô để bàn, không biết đi thi đấu hay đi nghỉ, đám gia đinh gia nô chắc còn đông hơn bách tính.
Tào Phương xốc giáp mặt lên, nói luôn mồm với Dương Hoài Ngọc, Hô Diên Thọ trong truyền thuyết đen như bán than thì mặt trắng trẻo thư sinh, hai bên chiến mã treo roi sắt, người mặc lân giáp, đai lưng đầu hổ, dáng vẻ rất được giá.
Người đeo cây đại cung sau lưng chính là Lâm Tiêu Xuyên, so với mấy tướng môn hổ tử, trông hắn có chút thô bỉ, mắt không lúc nào ngừng đảo sang hai bên, như đề phòng đột kích.
Cái đài cao chính giữa để trống, hai bên là mười quan quân võ trang hoàn bị, đứng nghiêm như tượng.
Bách tính Đông Kinh không lạ gì cảnh này hết, một khi quan gia xuất tuần những người này luôn hộ vệ trái phải, chỉ là hôm nay không mang thứ y tượng như kim qua gì đó mà thôi. Giữa đài có một chiếc ghế màu đỏ, cách những chiếc ghế khác phía sau một khoảng xa, không ai không hiểu cái ghế cô độc đó sẽ bị ai ngồi dưới mông.
Cả quân giáo trường chỉ nơi đó là trang nghiêm im ắng, còn chỗ khác thì sớm biến thành cái chợ, nhưng đại bộ phận người xách giỏ bán hàng đều là gia quyến quân nhân, bách tính bình thường khó vào đây kiếm tiền được.
Mặt trời đã lên cao, những chiếc ghế trên đài cao bị đủ những cặp mông béo gầy chiếm lĩnh, chỉ có cái ghế chính giữa vẫn trống không.
Mé trái quân giáo trường, trong vòng vây chặt chẽ của thị vệ, Vương Tiệm khẽ hỏi một lam y văn sĩ có chòm trâu ngắn rất đẹp bên cạnh.
“ Bệ hạ thực sự không muốn lên xem à?”
Triệu Trinh đứng trên cái mục gỗ, cao hơn người khác một cái đầu, tủm tỉm cười: “ Cứ ngồi trên xem mãi cũng chán, lần này trẫm xem ở dưới, nói không chừng có thú vui mới. Thời gian không còn sớm nữa, bảo Bàng Tịch bắt đầu đi.”
Vương Tiệm nhỏ giọng đáp lời, một tráng hán áo vải chen lấn rời đi trong tiếng chửi rủa thô tục của đám đông.
Chẳng bao lâu tiếng tù và trầm hùng vang khắp quân giáo trường, từng đội quân tốt khôi giáp sáng loáng bước rầm rập đi vào hành lang.
Trống trận rầm rầm, không khí quân giáo trường thay đổi hẳn, đám binh sĩ chĩa ngang thiết thương, đồng thanh hô ba tiếng:” Giết! Giết! Giết!”
Tiếng hô làm những bách tính đứng hàng đầu liên tục lùi lại, gây nên những trận hỗn loạn nhỏ, chỉ loại mãnh thú như Bao Tử vẫn đứng vững càng.
Vì cưỡi trên cổ Bao Tử, Thiết Tâm Nguyên có tầm nhìn cực tốt, tròng mắt đảo tròn, xem xét tình hình, hôm nay binh sĩ có vẻ còn đông hơn cả bách tính, nhất là phía mé trái, chỉ có một nhúm bánh tính chen lấn giữa đám binh sĩ đang thò đầu nhìn ngó, làm quái gì có bách tính nào ngon như vậy, thật là muốn cải trang phải cho khéo chứ.
Triệu Trinh cực kỳ hứng thú nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn chen lấn với người khác thế này, cảm giác cực kỳ mới mẻ.
Đột nhiên thấy Thiết Tâm Nguyên như hạc giữa bầy gà, chỉ cho Vương Tiệm thấy: “ Con khỉ trộm chuối cũng tới kia, là tiểu tử gặm mía đó, không biết nó tìm đâu ra dũng sĩ cao lớn như vậy, hiếm có.”
Vương Tiệm phải nhón chân hết cỡ mới thấy, phì cười đáp:” Bệ hạ, chẳng phải dũng sĩ gì đâu, là một trên ngốc chỉ biết ăn, người sống ở đường Hoàng Thành không ai không biết hắn. Nói ra cũng là nhờ sự giáo hóa của bệ hạ, cho nên mọi người đều thương hại tên ngốc đó, phàm là nhà nào có việc cần sức khỏe đều gọi hắn, cho nên tên ngốc mới lớn được tới chừng này.”
“ Thiết gia tiểu tử hay thuê thằng ngốc đó làm thú cưỡi, bệ hạ nhìn có giống con khỉ cưỡi trên lưng con trâu không?”
“ Giống, giống, quả nhiên là giống.” Triệu Trinh không nghe quan viên trên đài tuyên bố thánh chí, bị lời Vương Tiệm làm cười phá lên:” Con khỉ này lắm trò, cái hộp bát âm hẳn là của nó rồi.”
“ Nô tài sai người làm hỏng cái hộp, chính tay tiểu tử đó sửa lại, chứng tỏ dù không phải do nó làm, cũng có liên quan lớn, nô tài đang truy tung ...”
Triệu Trinh xua tay:” Không cần nữa, trẫm không hoài nghi nó tặng hộp bát âm cho công chúa có mưu đồ u ám gì, chỉ lấy làm lạ, âm thanh do cái hộp phát ra khác với các loại nhạc mà trẫm biết thôi. Nếu tiểu tử đó có thể soạn ra được bát âm mới, chỉ bằng vào điều ấy thôi cũng đủ lưu danh sử sách rồi.”
Thiết Tâm Nguyên không hay biết mình tặng cái hộp nhạc đơn thuần làm vui lòng Tiểu công chúa, khiến hoàng đế khơi lên hứng thú với âm luật.
Lần đầu tiên nhìn phong thái kỵ sĩ cưỡi chiến mã phi như bay, y không khỏi kích động, hai chân bất giác coi Bao Tử là chiến mã vỗ vài cái, hại Bao Tử giật mình đưa một tay ra kẹp chặt chân y, tay còn lại tất nhiên dùng để ăn rồi, trước cổ hắn treo cái túi to chứa nhiều đồ ăn vặt.
Điêu linh tiễn bay vèo ra, trúng ngay bia, khơi lên tiếng hoan hô vang dội, một khi bắn trượt, những tiếng "ồ" thất vọng từ bốn phương tám hướng truyền vào tai kỵ sĩ đã khẩn trương cực độ, thế là liên tục ba mũi tên sau đều trượt, đầu cúi gằm mất hết ý chí.
Áp lực bên ngoài ảnh hưởng không nhỏ tới thành tích, người xuất thân tiểu hộ khó khống chế được đầu óc mình tỉnh táo trước khung cảnh lớn thế này. Ngược lại con cháu tướng môn biểu hiện tốt hơn nhiều, cho dù thứ bại loại như Tào Phương dù bắn trượt sáu mũi, ba mũi trúng đích cũng muốn rơi bất kỳ lúc nào, hắn vẫn vung tay hô cao như anh hùng chiến thắng, dù sao cũng qua rồi, dù toàn thiên hạ có khinh bỉ cũng làm quái gì được, không thèm bắn mũi tên cuối, ưỡn ngực rời đi.
Hô Diên Thọ khá hơn, trúng được năm mũi tên, chắc là thành tích tốt nhất xưa nay rồi, đám phó dịch Hô Diên gia reo hò át cả người khác, cả người không liên quan bên cạnh cũng bị chúng uy hiếp hô theo, không hô thì vỡ mũi đừng kêu.
Thế là Hô Diên Thọ rời giáo trường trong tiếng reo hò xen lẫn tiếng kêu thảm thiết.
Dương Hoài Ngọc vừa xuất hiện chưa bắn mũi tên nào đã khơi lên tiếng hò reo liên tiếp, trong đám con cháu tướng môn, hắn tuyệt đối là ngôi sao.
Chỉ có hắn dựa vào thực lực bản thân xuất hiện ở thi điện.
Chiến mã tung vó phi nước kiệu vòng quanh quân giáo trường, chiến bào đỏ bay phần phật trong gió, uy phong lẫm liệt, khi tới gần vạch trắng, Dương Hoài Ngọc nhanh như chớp xoay người bắn cung, liền một lúc ba mũi tên bắn ra, "Cộp! Cộp! Cộp!" Gần như cùng lúc ghim trúng bia.