Chương 176: Ngày dài nhất. (2)
“ Hay!” Thiết Tâm Nguyên là người hét lên đầu tiên, không ngờ Dương Hoài Ngọc vẫn còn giấu nghề, tiếp ngay đó là tiếng biển gầm lan khắp giáo trường.
Dương Hoài Ngọc không hề giảm tốc độ, lại lần nữa rút ba mũi tên, chỉ một nhịp hô hấp dương căng cung lớn, ba mũi tên trúng bia trong tiếng reo hò của bách tính.
Triệu Trinh đang nghe Vương Tiệm khoe khoang kiến thức âm nhạc cũng bị tiếng hô chấn động này thu hút, vừa quay sang nhìn thấy phong tư trác tuyệt của Dương Hoài Ngọc bắn ba mũi tên vào bia xa nhất, gật gù:” Dương Văn Quảng dạy nhi tử khá đấy, có chút bản lĩnh tướng môn hổ tử. Con khỉ kia nói Dương Hoài Ngọc có thể đoạt khôi không phải nói linh tinh.”
Vương Tiệm phụ họa ngay:” Ba mũi tên vừa rồi e người Thần Xạ doanh cũng không mấy ai bắn ra được.”
“ Hắn vốn là hoàng thành phó sứ, võ nghệ cao hơn người Thần Xạ doanh cũng không lạ, nếu hắn muốn tới biên quan lập công dựng nghiệp, trẫm không có lý do gì ngăn cản, toại ý hắn, cho năm trăm quân sĩ thiện chiến, xem hắn có thể làm được chuyện gì.”
“ Bệ hạ, Tào ...”
“ Câm miệng, tưởng trẫm không thấy sao, chín trúng ba, mấy mũi tên hắn bắn ra giết nổi địch à, thứ vô dụng ấy trao quân quyền vào tay khác gì hại tướng sĩ. Nếu không phải nể tình chúng trung thành với trẫm, thì hừ, tưởng trẫm không biết ai giết những võ cử kia sao? Nếu bọn chúng muốn phân ưu vì nước, vậy hẵng đánh bại Đái ngự khí giới hẵng nói.”
Đại Tống có bốn mươi vạn cấm quân, chỉ có 3000 thị vệ, trong đó tám người Đái ngự khí giới, được phép mang vũ khí lên kim điện, bọn họ là những cao thủ vạn người tuyển một thực sự.
Vương Tiệm quỳ sụp xuống, nói vội:” Bệ hạ khai ân, Đái ngự khí giới ra tay chưa bao giờ biết dung tình, đám con cháu tướng môn dù hồ đồ một chút, nhưng một lòng trung thành với bệ hạ, chẳng may tổn thất bởi Đái ngự khí giới, sẽ tổn hại tới nhân từ của bệ hạ.”
Triệu Trinh thở dài: “ Thôi vậy, dùng Kim thương ban trực đi, Đái ngự khí giới đúng là có hơi quá, đúng không Mạnh Nguyên Trực?”
Một hán tử gầy gò râu dê từ sau lưng hoàng đế đi ra, khom người nói:” Bệ hạ, đại bạn nói đúng lắm, võ nghệ Dương Hoài Ngọc đã có tiểu thành, những kẻ còn lại không đáng nhắc tới. Chỉ có Thiết Sư Tư Lục Chiến, thần không dám nói tất thắng.”
“ Lục Chiến là dũng sĩ giữa ngàn quân, tất nhiên là khác người, chẳng qua vì xuất thân dã nhân mới không được vào Đái ngự khí giới. Trẫm luôn chú ý người này, hắn bị chén ép trong Tây quân, mới phải tới kinh sư kiếm đường ra khác. Cao Duyên Tán có tời đức gì mà sai khiến được dũng sĩ như thế?”
“ Bệ hạ, Lục Chiến đã lún vào vũng bùn, nhưng chỉ cần một ý chỉ của người có thể đưa hắn lên chín tầng trời, hắn đã bị mài mòn tính hoang dại của dã nhân, vừa vặn cho bệ hạ sử dụng.”
Vương Tiệm bấy giờ nhỏ giọng hỏi:” Bệ hạ muốn đưa Lục Chiến vào Đái ngự khí giới?”
“ Với võ nhân, trẫm cần cô thần, chỉ như thế mới dùng được.”
Mạnh Nguyên Trực và Vương Tiệm cùng khom người:” Bệ hạ anh minh.”
Triệu Trinh liếc nhìn Vương Tiệm, cảnh cáo qua:” Ngươi không cần lo chuyện này nữa, tiếp tục nói về bát âm đi ...”
Ở phía kia Thiết Tâm Nguyên hò la khản cổ cả buổi sáng, không chỉ vì biểu hiện cực tốt của Dương Hoài Ngọc, cả Thiết Sư Tử cũng khiến y chấn động.
Không ngờ một hán tử thô kệch ở trên lưng chiến mã lại linh hoạt như thế, tuy toàn thân băng bó hơi thảm một chút, nhưng tên bắn ra không ngờ còn xé rách bia, làm sao không hoan hô vì hắn cho được.
“ Bao Tử, cho ta một ít mía.” Thiết Tâm Nguyên hò reo tới khát khô rồi.
“ Trong tay ngươi cũng có, sao còn muốn lấy của ta?” Bao Tử chỉ còn lại một cây mía, tất nhiên là quý trọng vô cùng:
“ Ta thích mía của ngươi đấy, số mía đó do ta mua.” Mía của Thiết Tâm Nguyên làm sao mà ăn được:
“ Nói linh tinh, là Tiểu Xảo Nhi cho ta, được rồi, cho ngươi một đoạn thôi đấy.” Khả năng Bao Tử nghĩ tới khách hàng này không tệ, nên bẻ cho đoạn rất nhỏ, để giữ khách:
Thiết Tâm Nguyên vừa gặm mía vừa làu bàu:” Sau này ai bảo ngươi là tên ngốc là ta đánh kẻ đó, đến khỉ cũng không khôn bằng ngươi.”
Bao Tử hớn hở nói:” Mẹ ta cũng nói như vậy đấy, Nguyên ca nhi, ngươi nói xem ta có thể lấy được tức phụ xinh đẹp không?”
“ Chắc chắn rồi, khỏi bàn cãi.” Thiết Tâm Nguyên mồm đầy mía đáp, vừa nói xong được đưa cho khẩu mía nữa:
“ Ta cũng thấy vậy ha ha ha ...”
Thiết Tâm Nguyên chợt nhận ra Bao Tử sống rất hạnh phúc, có mẹ già để hiếu kính, có tức phụ xinh đẹp để ảo tưởng, có thằng ngốc luôn cho hắn những món ăn ngon như mình ...
Mẹ nó, hắn hạnh phúc hơn mình thật.
Dưới kia Thiết Sư Tử đang bắn mũi tên cuối cùng.
Nếu nói mưa tên rực rỡ của Dương Hoài Ngọc giống như hoa lê bay đầy trời, hoa lệ rực rỡ, vậy thì tên của Thiết Sư Tử giống như từng chùy sắt đập vào đích ngắm, sát khí ngập ngụa.
Trong chớp mắt, bách tính Đông Kinh hiểu ra được thế nào là dũng sĩ bách chiến.
Võ thuật của họ không cần hoa lệ, chỉ cần trí mạng.
Hôm nay Dương Hoài Ngọc thể hiện được phong phạm nên có của tướng môn hổ tử, khi Thiết Sư Tử bắn xong, hắn thúc ngựa rời trận, cầm lấy cương chiến mã của Thiết Sư Tử, dẫn đi vòng quanh giáo trường tiếp nhận những lời tung hô.
Chẳng còn ai kiên nhẫn nghe người gõ la đang hô hào thông báo cái gì nữa, người trong quân giáo trường chỉ nhớ hai cái tên, Thiết Sư Tử và Dương Hoài Ngọc, như toàn bộ Đại Tống chỉ có hai người biết bắn tên vậy.
Người tay cầm thẻ màu đỏ của đổ trường phát điên cuồng chen vào giữa quân giáo trường, lớn tiếng cầu xin võ cử mình đặt cược thể hiện năng lực nên có, cho dù không đoạt khôi thì cũng phải vào tam giáp, đây là đoàn người còn quan tâm tới chiến tích các võ cử hơn bản thân họ.
Một võ cử không chịu nổi không khí ngột ngạt này, cầm trường thương, vỗ ngựa giữa sân, gầm lớn yêu cầu đối thủ của mình ra tử chiến.
Chuyện này tất nhiên không hợp quy củ, các đại lão trên đài cao đều nhíu mày.
Một tuần kiểm giáo trường đi lên quát:” Lập tức về quân trận, nếu không bị đuổi ra ngoài, hủy bỏ tư cách.”
Xung quanh ồn ào, võ cử kia không nghe được, chỉ thấy một người diễu võ dương oai đi về phía mình, miệng lải nhải cái gì đó, thế là hắn hiển nhiên cho rằng vị tuần kiểm này là đối thủ của mình.
“ Xem thương!” Võ cử hét lên, thúc chiến mã lao thẳng tới:
“ Này này làm gì thế hả …. “ Tuần kiểm thấy tình thế không đúng, sợ són đái, co cẳng chạy luôn, nhưng hai chân sao bằng bốn cẳng, trường thương càng lúc càng gần, hắn gào như khóc: ” Cứu mạng!”