Ngân Hồ

Chương 177: Ngày dài nhất. (3)

Chương 177: Ngày dài nhất. (3)


Khi tuần kiểm tưởng mình chết rồi, đột nhiên nghe thấy hai tiếng mũi tên xé gió, võ cử kia bị một mũi trường tiễn bắn bay trường thương, mũi tên còn lại bắn vào cổ ngựa, chiến mã nhũn vó ngã rầm xuống đất. Một đám phiên tử hùng hổ xông tới đè lấy võ cử kia, trói nghiến lại khiêng đi.
Thiết Sư Tử quay sang Dương Hoài Ngọc:” Ngươi nên bắn người.”
Dương Hoài Ngọc định nói gì thì Thiết Sư Tử quay đi, đồng thời nhắm mắt lại.
“ Lục Chiến huynh, có thể hỏi làm sao bị thương không?”
“ Lục mỗ học nghề không tinh, gặp vận rủi chẳng trách được ai, ngươi không cần nói thêm. Mỗ vốn muốn quy thuận quyền quý để thoát khỏi khó khăn hiện tại, không ngờ rơi vào một cuộc chiến danh lợi càng khiến người ta đau lòng hơn. Bởi thế trận này các ngươi chớ hòng mong ta nương tay, tương lai dù có rơi xuống mười tám tầng địa ngục cũng phải tử chiến một trận vì thanh danh võ nhân.”
Dương Hoài Ngọc không còn gì để nói, thúc ngựa về quân trận, Tào Phương cười nịnh bợ tới dắt ngựa:” Dương huynh, đừng tốn công nữa, tên đó từ sau khi bị ám toàn thì biến thành cục đá rồi, phó nhân nhà ta đi khuyên nhủ, bị hắn đấm suýt vỡ đầu, tới nay còn nằm trên giường.”
Cao Duyên Tán lạnh lùng nói:” Hắn gạt cả điều kiện đã thương lượng trước thì từ chối các ngươi có gì lạ, xem ra tên này điên rồi, ngay cả tính mạng thê nhi lớn bé trong nhà đều bất chấp.”
Hô Diên Thọ nhếch môi:” Người ta là một hán tử khỏe mạnh, bị các ngươi hết hãm hại lại hạ độc, còn chẳng nổi điên. Nếu các ngươi an phận một chút, hắn còn nghe lời Lão Cao, cuối cùng đoạt khôi vẫn là mấy người chúng ta, giờ hay rồi, chúng ta ai mà đánh nổi hắn?”
Lâm Tiêu Xuyên miễn cưỡng có chút tiếng nói trong đám con cháu tướng môn, chán nản lắc đầu:” Cả đám chúng ta cũng không đánh nổi hắn, còn đấu cái rắm.”
Tào Phương đảo mắt nhìn quanh, xúi bẩy:” Ai còn có thủ đoạn thì tranh thủ mà dùng đi, tránh khi tới lượt chúng ta bị người ta đánh thê thảm, ta thấy tên này hôm nay tính đòi lại lợi tức từ chúng ta đấy.”
Hô Diên Thọ cười hô hố:” Tốt nhất đấu kém nhất, Lão Tào, vòng hai tới ngươi, bọn ca ca xem thảm cảnh của ngươi rồi sẽ tính tới chuyện đầu hàng hay không?”
“ Hừ, cha ta nói bệ hạ tới quân giáo trường, nên đừng ai nghĩ tới chuyện đầu hàng. Hô Diên tiểu tử, dù ta bị đánh thảm tới mấy, ta cũng không tin ngươi dám đầu hàng, như thế Thiết Sư Tử không đánh chết ngươi thì bá phụ cũng đánh chết ngươi, đừng quên gia pháp nhà ngươi là roi sắt.”
Cao Duyên Tán nghiến răng:” Mẹ nó, vốn tưởng là kiếm một người hỗ trợ, không ngờ mời tới một thứ sao họa, xúi quẩy.”
Lâm Tiêu Xuyên đứng ngồi không yên:” Muốn báo thù cũng phải ngày mai, giờ qua ải này thế nào đây?”
“ Còn làm sao, mấy cao thủ chưa chết lên trước, tiêu hao thể lực tên này, sau đó tới chúng ta.”
Dương Hoài Ngọc trầm ngâm:” Tới lúc đó để ta lên trước, nói ra thật xấu hổ, nhưng tướng môn chúng ta không thể mất mặt thêm nữa, có chết cũng phải chết cho oai hùng ...”
Lời nói tới đó đột nhiên có tiếng tù và, bách tính không nghe ra chứ con cháu tướng môn đều hiểu.
Cao Duyên Tán giật mình:” Lệnh xuất tướng? Ai phát ra thế?”
Mấy người vội vàng tìm kiếm xung quanh, quân hiệu không phải trò đùa.
Bách tính gần đó đột nhiên tách ra làm hai, lộ một khoảng trống dài hai trượng, chỉ nghe tiếng vó ngựa rầm rầm, hơn trăm kim khôi giáp sĩ cầm kim thương nhanh chóng tràn vào.
Những người này đều vóc người sừng sững, toàn thân giáp vảy cá vàng lóng lánh, mũ trụ tua đỏ, ngồi trên con ngựa lớn, không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy cặp mắt lóe sát khí sau giáp mặt.
“ Kim thương ban?” Tào Phương thất kinh hô lên:
“ Bọn họ không đóng ở điện Đại Khánh, tới đây làm gì? Hộ vệ bệ hạ sao?”
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chiêng đồng vang khắp giáo trừng, một phiên tử lưng cắm lệnh kỳ cưỡi ngựa vòng quanh hô:” Bệ hạ có chỉ, người chiến thắng điện tiền tướng quân mới là hảo hán.”
“ Bệ hạ có chỉ, người chiến thắng điện tiền tướng quân mới là hảo hán …”
“ Bệ hạ có chỉ ….”
“ Ta biết ngay mà chúng ta rơi vào hố rồi, ta biết ngay mà.” Tào Phương mặt vàng ệch, ngồi phịch xuống ghế, giọng nói đã hơi nghẹn ngào:” Bệ hạ tuyệt tình quá. Vì sao bệ hạ không phái Đái ngự khí tới giết chúng ta đi cho xong.”
Không chỉ đám võ cử nổ tung, mà con bạc tay cầm thẻ trúc đỏ cũng như trúng sấm sét giữa đầu.
Kim thương ban là cao thủ trong cấm quân hoàng thành, chuyên môn bố trí ở điện Đại Khánh, không phải điển lễ lớn không tùy tiện xuất hiện.
Thiết Sư Tử tột nhiên ngửa mắt hú dài, mái tóc dài tán loạn bay buông trên vai, như hùng sư phát cuồng, hú xong ném đồng côn, rút song chùy gõ vào nhau phát ra âm thanh rợn người, xông ra giữa sân, chỉ Kim thương ban:” Thiết Sư Tử Lục Chiến ở đây, ai dám đấu với ta?”
Triệu Trinh nghe thấy, đưa tay ngăn Vương Tiệm đang bắt chước các loại âm nhạc, cười nói:” Đây mới là long môn để cá chép hóa rồng, có bản lĩnh gì thì dùng hết cho trẫm xem xem Đại Tống còn dũng sĩ để lên chiến trường hay không?”
“ Vương Tiệm truyền lệnh, Kim thương ban mười một tổ, võ cử cũng mười người một tổ, đốt hương tính giờ, bên nào còn nhiều người trên ngựa hơn là thắng. “
Vương Tiệm có chút ái ngại:” Bệ hạ, nhưng mà Lục Chiến …”
“ Lục Chiến và đệ tử tướng môn có thù oán, vậy an bài họ vào một tổ, để trẫm xem bọn họ coi trọng thù oán hơn hay thắng bại hơn, nếu coi trọng ân oán tư nhân hơn thắng lợi thì kẻ như thế không cần.”
Mệnh lệnh của hoàng đế tức thì truyền khắp toàn giáo trường.
Nhìn bóng lưng Thiết Sư Tử, Dương Hoài Ngọc thở ra một hơi, sau đó cười vang thúc ngựa xuất hiện, ngày hôm nay hắn rất muốn đánh giá chiến lực của mình.
Trong lòng có túi bột nấm nhỏ Thiết Tâm Nguyên đưa cho, hắn nhẫn nại nhiều lần chưa dùng, vì hắn luôn thấy thời khắc gian khổ nhất còn chưa tới.
Tiếng gầm của Thiết Sư Tử vẫn vang vọng quân giáo trường, các tướng của Kim thương ban ở đối diện im lặng như người chết, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tên tuần kiểm được cứu sống tới bên Thiết Sư Tử nói:” Bệ hạ có lệnh, không thể đơn độc xuất chiến, phải gom đủ mười người.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất