Ngân Hồ

Chương 178: Ngày dài nhất. (4)

Chương 178: Ngày dài nhất. (4)


Thiết Sư Tử sững ra một lúc, hắn gần như đắc tội với hết tất cả, kiếm đâu ra chín người nữa, nhìn quanh chỉ Dương Hoài Ngọc vừa cưỡi ngựa tới: “ Ngươi có chịu làm phó tướng của mỗ không?”
Dương Hoài Ngọc gật đầu, nói thêm một câu:” Được, đợi sau đại chiến, chúng ta phân thắng bại.”
Thiết Sư Tử cười lớn:” Cuối cùng thì Đông Kinh cũng có một hán tử thực sự, nếu thế ngươi chọn tám người khác đi, chúng ta hợp lực.”
Tuần kiểm vội nói: “ Tướng quân ngài và Dương tướng quân không có tư cách lựa chọn, chỉ được dẫn dắt tám người khác, danh sách đã có.”
Thiết Sư Tử nhìn qua danh sách, cười nhạt:” Lại quỷ kế của tướng môn các ngươi.”
Dương Hoài Ngọc hừ một tiếng:” Bọn ta cũng không có tư cách đó, Lục huynh nên nhìn rõ tình thế bây giờ một chút, đừng làm ma hồ đồ.”
“ Ý ngươi là ... bệ hạ an bài?”
“ Dứt khoát là thế, ngoài bệ hạ ai có gan tùy ý thay đổi quy tắc giữa chừng như vậy? Những người phía trước trừ bệ hạ ra không ai được tự ý điều động, nếu không mất đầu.”
Thiết Sư Tử cười dài:” Mưa móc sấm sét đều là ơn vua, nếu là bệ hạ an bài, được, phó tướng của lão tử đâu?”
Dương Hoài Ngọc nghiêm nghị chắp tay:” Có mạt tướng!”
“ Trận mũi tên, người mạnh nhất ở trên cùng, người giỏi tiễn pháp ở trung tâm, người khác hỗ trợ, đổi vũ khí thành trường thương, sau một kích vứt thương, dùng đao nghênh địch.”
Dương Hoài Ngọc nhận lệnh, thúc ngựa tới trước mặt đám người Tào Phương, hô lớn: “ Im mồm hết, bây giờ nghe lão tử an bài, có oán thù giải quyết sau.”
Đã biết trước kết quả, Tào Phương xoa tay:” Dương huynh, tiểu đệ yếu ớt, xếp giữa được không?”
Dương Hoài Ngọc không để ý tới hắn, chỉ Lâm Tiêu Xuyên:” Trận mũi tên, ta cánh trái, ngươi canh phải, Cao huynh đệ chính giữa, người khác đi theo.”
Cao Duyên Tán gật đầu, đám Tào Phương thở phào, thực ra Triệu Trinh lo thừa, giờ có thể cùng mãnh tướng như Thiết Sư Tử chung đội, bọn họ mừng còn chẳng kịp, nói gì mâu thuẫn.
Dương Hoài Ngọc mặt âm trầm nói:” Đều là tướng môn đi ra, quân pháp là gì thì ai cũng rõ, nay Thiết Sư Tử là chủ tướng, ta làm phó tướng, ai có ý kiến gì không?”
Cao Duyên Tán và Hô Diên Thọ nhìn trài phải rồi chắp tay:” Toàn bộ nghe hiệu lệnh chủ tướng.”
Khi những võ cử khác còn đang rối loạn phân chia chính phụ, tổ chức đội ngũ thì trận hình mũi tên nhỏ do Thiết Sư Tử ở trên đỉnh đã hình thành.
Để khích lệ sĩ khí, Thiết Sư Tử gõ đôi chùy trong tay, mỗi lần gõ keng một tiếng, mười người cùng đồng thanh:” Chiến! Chiến! ...”
Khi gõ tới lần thứ sáu, không đợi lệnh quan phất cờ, bọn họ từ từ tăng tốc hướng về trận Kim thương ban.
Trong đội ngũ Kim thương ban tách ra mười người, tướng quân cầm đầu khảm viên bảo thạch đỏ rực trên giáp trụ, Tào Phương vội hô lên:” Đó là thống lĩnh Hầu Phượng, nghe nói là tay mã sóc số một Đại Tống.”
Thiết Sư Tử cười gằn:” Thống khoái, đánh bại hắn mới thể hiện bản lĩnh gia gia, tăng tốc.”
Trận hình mũi tên tăng tốc, đám con cháu tướng môn bản lĩnh không đều, nhưng mã thuật thì ăn đứt tướng lĩnh bình thường, đơn giản chúng quen ngựa từ nhỏ, đua ngựa là môn ưa thích của chúng, giống như đám con nhà giàu đời sau mê đua xe vậy.
Dương Hoài Ngọc thúc chiến mã, gió lạnh ù ù bên tai, nhưng toàn thân hắn như nóng lên.
Người Kim thương ban có vẻ không coi vào đâu, bày ra trận cánh nhạn tùy tiện, nghênh đón đám người Thiết Sư Tử đã tăng tóc tối đa.
Thiết Sư Tử hừ một tiếng, đám người không biết sống chết, nghĩ rằng ỷ võ thuật của mình là đối phó được với trận hình mũi tên do kỵ sĩ trọng giáp lập nên à? Ai cũng nghĩ lão tử thiệt thòi vì chung đội với đám phế vật, đúng là mù, khải giáp của đám người này đâu phải loại mà mã sóc có thể đâm xuyên.
Thiết Tâm Nguyên không ngờ hoàng đế lại đột ngột thay đổi quy tắc.
Hồi xưa xem phim có thấy đám người vàng lấp lánh này rồi, vai trò của chúng thường là hô "bắt thích khách, bắt thích khách!", sau đó chạy nhanh như chuột. Nếu nhân vật chính không tới, thế nào cũng trốn dưới gầm bàn không chịu ra.
Nhưng giờ không phải thế, đám người này có vẻ hung mãnh lắm.
Bên kia Thiết Sư Tử điệu bộ hung thần ác sát xông tới, phàm là người nhát gan sớm bị hắn dọa chạy mất rồi, nhưng đám người đó vẫn nói cười với nhau, có vẻ không coi kịch vào đâu.
Đám đông xung quanh y cũng bớt ồn ào hơn nhiều, hồi hộp nắm chặt tay đợi kết quả.
Triệu Trinh không thảo luận âm nhạc nữa, chuyên tâm theo dõi chiến trường:” Nguyên Trực, bên đang nào chiếm thượng phong?”
“ Hầu Phượng khinh địch rồi.” Mạnh Nguyên Trực khom người đáp:” Bẩm bệ hạ, Hầu Phượng khả năng thua thiệt lớn, trận mũi tên đã đạt tốc độ đỉnh cao, hai cánh là Dương Hoài Ngọc và Lâm Tiêu Xuyên võ nghệ không kém, tuy không phải là đối thủ của Hầu Phượng, nhưng quyết không thể hạ được trong một chiêu, khi đó trận hình của họ sẽ bị phá nát. Bệ hạ xem, Thiết Sư Tử đã tăng tốc rời trận, chuẩn bị ỷ vào man lực phá chính diện ...”
Lời vừa nói tới đó thì giữa quân giáo trường truyền tới hai tiếng rống lớn.
Chiến mã Thiết Sư Tử dựng vó đạp xuống, cùng lúc song chùy mang theo tiếng gió rít sởn gai ốc đánh theo, Hầu Phượng bị bất ngờ, đã không kịp đả thương địch nữa, mã sóc chuyển từ đâm sang gạt.
"Rẻng!" Mã sóc so với thiết chùy quá mỏng manh, bị đập cong ngay, Hầu Phượng thất kinh, lấy hơi, không ngờ đẩy mã sóc tới nửa thước.
Thiết Sử Tử thấy dùng một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh mà không hạ ngay được đối phương thì bất ngờ lắm, giữa trận không kịp nghĩ nhiều, chùy phải vừa bị bắn lên được hắn gồng tay ghìm lại, đập xuống chùy trái.
Hầu Phượng biết chiêu Lưu tinh cản nguyện này không thể chống đỡ, vác mã sóc trên vai nghiêng một góc, để dẫn lực đạo của chùy lớn đi, sau đó mượn lực định đánh trả thì một cây thiết thương đâm thẳng mặt.
“ Xem thương.”
“ To gan.” Hầu Phượng nổi giận vươn tay kẹp chặt thiết thương vào nách, giật mạnh một cái không ngờ thương nhẹ bỗng, người mất cân bằng lảo đảo suýt ngã ngựa, hắn phản ứng cực nhanh, không đợi đối phương giở trò tiếp, ấn lưng chiến mã nhảy lên, múa thương đâm võ sĩ mé trái trận mũi tên xuống ngựa.
Cao Duyên Tán là người duy nhất không có thương, thấy Hầu Phượng nhảy lên, không suy nghĩ, một mũi bạch vũ tiễn bay ra ngay.
Hầu Phượng đang bay như phượng hoàng giữa không trung, hét lên xoay tròn người né tranh, chợt eo đau nói, bị Dương Hoài Ngọc đâm thương vào hông.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất