Chương 180: Ngày dài nhất. (6)
Vương Tiệm nhổ một bãi nước bọt, thường không thèm để ý tới những lời bao biện như thế, vì nếu hắn để ý tới là thường lấy đao chặt đầu kẻ cãi cùn với mình, chỉ là làm sao nỡ lòng làm thế với đứa bé xinh xắn luôn mồm "Vương thúc" cho được, hừ một tiếng: “ Thấy bảo sắp tới Tam Hòe đường học rồi à?”
Thiết Tâm Nguyên lau nước bọt trên đầu, thấy buồn nôn, không tiếp thụ nổi phương thức biểu thị thân thiết dơ dáy này: “ Sau khi bái lạy thánh nhân tiên sư là tiểu tử đi.”
“ Tam Hòe đường là nơi đọc sách số một số hai kinh thành đó, nếu không phải ngươi có uyên nguyên với Vương gia thì không vào được đâu, ài, khỉ con vận khí luôn tốt. Nói xem, cái hộp bát âm được định âm thế nào?”
“ Tiểu tử làm bừa thôi, tùy hứng thấy dễ nghe là làm, Vương thúc đừng để ý, tiểu tử thổi tiêu nghe hay hơn nhiều, cái hộp đó chỉ hơn ở kỹ xảo.”
Vương Tiệm cho tay vào ống tay áo: “ Tiểu tử không biết, bệ hạ đang đau đầu về năm mươi vạn tuế tệ cống cho Khiết Đan, ngươi còn món gì hay không, hiến lên, quốc gia bớt được chút thuế dân. Ài, bệ hạ ăn thêm một miếng thịt còn không nỡ, bọn ta nhìn mà đau lòng.”
Thiết Tâm Nguyên mắt đảo tròn, xúi: “ Sao không đợi tiền ra khỏi biên cảnh phái người đi cướp về, Thiết Sư Tử rất thích hợp làm chuyện này.”
“ Phì!” Vương Tiệm nhổ bãi nước bọt kết thúc cuộc trò chuyện:
Lúc này trên đài có rất nhiều người đang quỳ, hoàng đế không biết kiếm đâu ra roi ngựa, quất Thiết Sư Tử túi bụi. Thiết Sư Tử quỳ rạp xuống đất khóc lóc, đầu liên hồi đập xuống đất, có vẻ ủy khuất lắm.
Vương Tiệm nhìn thần uy của hoàng đế mà mắt tỏa sáng, quay sang nhìn Thiết Tâm Nguyên với ánh mắt chê bai: “ Nhìn thấy chưa, có là kết cục việc muốn dựa thế hào môn. Dũng sĩ đường đường lại không giúp bệ hạ giữ quốc môn, bệ hạ tất nhiên nhìn thấy hết công lao của ngươi, Đại Tống ta đã bao giờ bạc đãi công thần chưa? Quan ngũ phẩm không làm, đi tranh võ trạng nguyên, không sợ mất ...”
Nói tới đó khựng lại, chỉ thấy cột khói đen kịt bốc lên, nhìn phương hướng, không ngờ là hoàng thành.
Thiết Tâm Nguyên cũng nhìn theo, thấy cảnh đó chỉ hận không thể nhảy múa hò reo:” Trời ơi, Long hổ thiên sư mượn được Nam phương Bính Đinh hỏa rồi ...”
Vương Tiệm vội tóm lấy y hỏi:” Cái gì mà Long Hổ thiên sư, cái gì mà Nam phương bính đinh hỏa?”
“ Vương thúc, Tông Chính phủ hôm nay tổ chức pháp sự, mời Long Hổ thiên sư tới, muốn dùng thứ lửa mãnh liệt nhất ở phương nam, thiêu cháy những thứ ô uế trong phủ.”
Vẻ mặt Vương Tiệm nhẹ nhõm đi trông thấy, một là hắn không nghe thấy kẻng báo động ở hoàng thành, hai là Tông Chính phủ thì liên quan chó gì tới hắn.
Rất nhanh có thị vệ tới bẩm báo không khác gì Thiết Tâm Nguyên.
Vương Tiệm lên đài cao thì thầm với hoàng đế vài câu, đôi mày đang nhíu chặt của hoàng đế liền giãn ra, khẽ gật đầu, tiếp tục huấn thị võ cử:” Các ngươi luôn oán trách triều đình không coi trọng võ cử, Hàn Kỳ nói một câu xướng danh Đông Hoa môn mới là anh hùng, khiến các ngươi dừng bước chuyện võ sự ...”
Tông Chính phủ cuối cùng cũng cháy, Thiết Tâm Nguyên chẳng thèm để ý chuyện ở đây nữa, chỉ muốn về hỏi xem cháy lớn hay nhỏ, Triệu Duẫn Nhượng đốt nhà của y, y đốt phủ của lão, hiện mới là công bằng, còn lão ta là trung thần hay gian thần thì mặc xác.
Vương Tiệm chẳng để ý, hoàng đế càng không để trong lòng, hỏa hoạn bình thường thôi mà, lại xảy ra giữa ban ngày, sẽ không có thương vong, tối đa tổn thất ít tiền tài.
Thế là võ cử tiếp tục diễn ra.
Nhân số bây giờ giảm đi rất nhiều, chưa tới hai mươi người, nhưng những người này nếu hoàng đế muốn họ tự sát, đoán chừng họ không có chút do dự nào.
Nhất là Thiết Sư Tử, lúc này cầm chùy đứng sau hoàng đế, mắt gườm gườm nhìn bất kỳ ai tới gần, đoán chừng có chút bất kính nào với hoàng đế là hắn rút chùy đập ngay.
Triệu Trinh cũng lớn gan lắm, không ngờ cho một người mới gặp lần đầu xách chùy đứng sau mình, Thiết Sư Tử sao chẳng gan óc lầy đất vì hắn.
“ Tào Phương, ngươi thấy trong hai mươi ba vị võ cử này mình xếp hàng thứ mấy?”
Tào Phương rời hàng quỳ một gối xuống: “ Thần cho rằng phải xem ở trong đội ngũ của ai, nếu một mình thần, thần đứng cuối là bình thường, nếu đứng cùng Thiết Sư Tử, thần đứng thứ mười. Nếu đứng sau bệ hạ thì thần vô địch.”
Triệu Trinh ngửa mặt cười dài, quay sang bảo Thiết Sư Tử: “ Nghe đi, ngươi sai là ở chỗ này, chịu khổ, bỏ sức, chảy máu, kết quả lại không như ý muốn. Cuối cùng đất cắm dùi cũng chẳng có, quân đội là một chỉnh thể, sự kiêu dũng của cá nhân không có ý nghĩa gì. Chỉ có đội quân cường đại mới là cường đại thực sự.”
Thấy Lục Chiến lại muốn quỳ xuống, Triệu Trinh phất tay: “ Võ nhân đừng quỳ nhiều, không xương mềm đi, còn tác dụng gì nữa?”
Thiết Sư Tử nỗ lực đứng thật thẳng, nước mắt ào ào chảy ra, làm chòm râu quai nón lấp lánh.
“ Xem chừng không một cái có thể mạnh hơn Lục Chiến, nếu thế trẫm tuyên bố Lục Chiến đoạt khôi, các ngươi có ai không phục?”
Dương Hoài Ngọc từ mé trái đi ra, ôm quyền cương quyết nói:” Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng không phục, Lục Chiến muốn thành khôi thủ, cứ đánh bại mạt tướng hãy nói.”
Triệu Trinh đứng dậy, đấm vào khải giáp của hắn:
- Ngươi ỷ vào cái gì, vào binh giáp sao?
Dương Hoài Ngọc lùi lại một bước:” Đánh tay không thì thần không phải là đối thủ của Lục Chiến, nhưng thân là võ tướng, binh giáp lợi khí cũng là một loại chiến lực. Lục Chiến không có những thứ này, chứng tỏ cho rằng chiến lực của bản thân đã đủ, không cần mượn ngoại lực. Mạt tướng không nghĩ thế, thân là tướng quân phải lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng để đánh bại đối thủ. Phụ thân thần nói, trên chiến trường chú trọng chữ vô lý, ai để ý tới đạo lý là kẻ ngốc.”
Triệu Trinh gật gù:” Đúng là tướng môn hổ tử, Lục Chiến, ngươi ta không phục ngươi, ngươi làm sao đây?”
“ Mạt tướng đánh tới khi hắn phục thì thôi.”
“ Vậy ngươi phải cẩn thận, sau lưng hắn có tượng sư cao minh giúp đỡ, vũ khí khải giáp ắt có điều cổ quái, hãy cẩn thận. Ngoài ra vừa rồi người ta nói một tràng cũng không phí công, đánh bại ngươi, người ta là khôi thủ, thua ngươi là á khôi, đều không thiệt.”