Chương 181: Ngày dài nhất. (7)
Dương Hoài Ngọc chắp tay thỉnh lệnh, sau đó đi thẳng tới hắc mã của mình, chầm chậm tới trung tâm giáo trường, ánh dương quang từ sau lưng hắn chiếu tới, trông cao lớn uy vũ, giờ đây đoạt khôi đã thành chấp niệm của hắn.
Triệu Trinh nhìn ra ngay:” Đúng là không khách khí, hắn chiếm luôn hướng gió cùng với chiều nắng rồi.”
Xu mật sứ Bàng Tịch hừ một tiếng:” Thân là con cháu tướng môn mà Dương Hoài Ngọc không tính tới điều này, lão thần muốn hỏi Dương Văn Quảng dạy con ra sao.”
Lục Chiến cưỡi lên con ngựa mận chín, một tay dùng chùy chỉ Dương Hoài Ngọc:” Giỏi lắm, tới đây đi.”
“ Đang có ý này.” Dương Hoài Ngọc như thành người khác hẳn, toàn thân tràn ngập ý chí quyết thắng, thúc ngựa phóng tới, cát bụi cuốn lên từ bụng ngựa, chẳng mấy chốc bao phủ lấy Lục Chiến, cùng lúc hắn thay mã sóc bằng trường cung, liên tiếp bắn ba phát vào Lục Chiến.
“ Ái dà, Dương gia tiểu tử thật âm hiểm.” Triệu Trinh không ngờ quyết tâm Dương Hoài Ngọc tới mức này, vừa bắt đầu đã dùng sát chiêu:
Tào Phương thì đấm đầu:” Phải thả cả vôi bột, thêm vôi bột nữa là thắng rồi ... Sao lão tử không nghĩ ra chứ? Uống công mình thường chơi chiêu này.”
Bụi đất qua đi, Lục Chiến vẫn đứng đó sừng sững, tay cầm ba mũi tên, cười lớn:” Tiểu tử, nếu có chút mánh nhỏ này thì thôi đi, khi tác chiến , có lúc nào không bụi đất mịt mù, nếu bản lĩnh nghe gió đoán tên cũng không có thì lão tử không còn đứng đây lâu rồi.”
Dương Hoài Ngọc không nói không rằng, thấy đối thủ bình an vô sự thì xoay đầu ngựa chạy ngay, không uổng là dị chủng Tây Vực, Lục Chiến ở phía sau tha hồ la hét không đuổi được.
Bách tính chỉ Dương Hoài Ngọc cười ầm lên.
Khi phóng ngựa qua giá binh khí, Lục Chiến vươn người lấy một cái thuẫn da, xoay tròn ném đi.
Thuẫn da như đám mây đen chụp xuống, Dương Hoài Ngọc không kịp né tránh, vung đao chém, chỉ nghe xoạch một tiếng, không ngờ thuẫn da bị hắn chém làm hai, rơi ầm uống hai bên ngựa.
Chỉ chậm lại một khoảnh khắc, khuôn mặt dữ tợn của Thiết Sư Tử đã xuất hiện bên cạnh, hai chiếc chùy đập xuống không thương xót.
Dương Hoài Ngọc biết chùy này không thể đỡ, nếu không chùy sẽ liên tiếp đập xuống đến khi mình hết sức, nghiêng người chém đứt luôn áo choàng, áo choàng theo gió chụp vào mặt Lục Chiến, hắn không chút chậm trễ nằm xuống lưng ngựa, mã sóc ác độc đâm thẳng giữa áo choàng.
Mã sóc đâm hụt, Dương Hoài Ngọc thầm hô không xong, không cần suy nghĩ gạt ngay mã sóc về phía trái, đúng lúc chiếc chùy đập xuống, sức mạnh vô cùng, làm mã sóc trong tây hắn rung bần bật thiếu chút nữa rời tay.
Đại hắc mã hí lên, vọt về phía trước, Dương Hoài Ngọc mới không trúng chùy thứ hai.
Khi Dương Hoài Ngọc khống chế lại được ngựa thì Lục Chiến đã chạy cắt mặt chặn lại:” Hết đường rồi, nghênh chiến đàng hoàng đi, tiểu tử ngươi được lắm.”
Dương Hoài Ngọc im lìm, vươn mã sóc đâm như chớp, Thiết Sư Tử cười lớn, hai chùy đập vào nhau, kẹp trúng mã sóc, làm gãy ngay một đoạn, thuận tay gạt luôn đoạn mã sóc gãy Dương Hoài Ngọc ném tới, còn chưa kịp đắc ý thì bụng đau nhói, không ngờ có mũi thiết tiễn, dù không có mũi nhọn, vẫn đâm vào thịt nửa phân.
“ Giỏi!”
Lục Chiến gầm vang đỡ một đao Dương Hoài Ngọc chém xuống, chùy còn lại mang cuồng phong quét tới, chỉ thấy Dương Hoài Ngọc ngả người ra sau, giáp xích gợn lên như sóng, nhịn cơn đau rát, tay rút thủ nỏ bắn ba phát. Lục Chiến tránh được một mũi, hai mũi ghim vào tay trái hắn.
Dương Hoài Ngọc phun ra một ngụm máu, đồng thời lấy túi bột nấm trong lòng nhét vào miệng ...
“ Điên rồi, điên rồi, tên này vì Tô Mi mà bấp chấp, không chết không thôi rồi.” Thiết Tâm Nguyên dậm chân liên hồi, chạy tới kéo tay áo Vương Tiệm:” Vương thúc, mau nghĩ cách để Thiết Sư Tử chạy đi.”
Vương Tiệm ngạc nhiên:” Hả ngươi có nhầm không?”
“ Vậy thì thúc cứ xem bọn họ chết cùng nhau.”
Kỳ thực nấm tán bay tuy là loài nấm độc, nhưng lại không phải thuốc độc, Thiết Tâm Nguyên dùng nhiều lắm rồi nên biết rõ, bột nấm chưa bao giờ trực tiếp giết ai, nó chỉ kích thích huyết mạch, đánh thức thú tính đã ngủ sâu trong cơ thể con người sau hàng vạn năm tiến hóa.
“ Tiểu tử, ngươi thua rồi, đừng cố sức nữa.”
Lục Chiến lúc này đã hoàn toàn khống chế trận chiến, bất kể Dương Hoài Ngọc điên cuồng tấn công ra sao, hắn luôn dễ dàng hóa giải, lúc này hắn biết khôn một chút, Dương Hoài Ngọc là đại diện cuối cùng của tướng môn, nếu thua thảm, dù có quan gia bảo vệ, kết cục của mình cũng không tốt lành.
Phía đài cao Triệu Trinh đứng lên lẩm bẩm:” Trẫm xem thường quyết tâm của Dương gia tiểu tử rồi.”
Đám Tào Phương xem tới trợn mắt há mồm, từ khi nào Dương Hoài Ngọc trở nên đáng sợ như thế, bọn họ dần nhìn ra Thiết Sư Tử không phải nhường nhịn nữa, mà thực sự đang chống đỡ vất vả.
Hai mắt đỏ rực, sức lực Dương Hoài Ngọc càng ngày càng tăng, mượn sức hắc mã, chùy xích xoay tròn đập xuống chùy của Lục Chiến, không ngờ đập nứt luôn, mũi gai nhọn sượt qua vai Lục Chiến, mang đi miếng thịt lớn cùng vòi máu tươi.
Những người ở gần ồ lên vì diễn biến bất ngờ này.
Cảm thụ được chiến ý ngút trời của chủ nhân, đại hắc mã há mồm ngoạm tai ngựa của Lục Chiến, đầu hất sang bên, con ngựa kia hí đau đớn chạy xiên đi, hắc mã nhổ cái tai ra, không cần Dương Hoài Ngọc thúc giục như tia chớp đen đuổi theo.
“ Dương gia tiểu tử bản lĩnh ghê gớm, bệ hạ đã vẫy tay rồi, xem ra không muốn hai người bọn họ có chuyện không may.” Vương Tiệm nhìn hai người truy đuổi trên giáo trường, thở phào, vừa quay sang thì thấy Thiết Tâm Nguyên thò tay vào đĩa hoa quả, đánh đét lên tay y, kéo sang bên:” Đây là đĩa hoa quả chuẩn bị cho bệ hạ, đừng có đụng chạm tùy tiện.”
Bị mất ăn, Thiết Tâm Nguyên hậm hực:” Vương thúc, tiểu tử nói rồi thúc không nghe, giờ Thiết Sư Tử chịu thôi thì Dương Hoài Ngọc cũng không buông tay, hắn hứa với lão bà hắn, nhất định đoạt khôi về phong quang cưới nàng.”
Lục Chiến cực kỳ tức giận, hắn nhiều phen nương tay, không ngờ Dương Hoài Ngọc được thể lấn tới khiến bản thân bị thương, đang tìm cách khống chế lại chiến mã hoảng sợ thì phát hiện Dương Hoài Ngọc rời lưng ngựa, giang hai tay nhào vào mình.
Không kịp suy nghĩ, muốn dùng tay đẩy ra, nhưng chạm phải gai nhọn trên khải giáp Dương Hoài Ngọc vô cùng đau đớn, theo bản năng rụt lại, thế là chiến mã không chịu nổi sức nặng , vó nhũn đi ngã xuống.
Dương Hoài Ngọc ôm chặt Lục Chiến, máu trên người Lục Chiến phun xối xả, chỉ hắn mới hiểu những cái gai sắt trên giáp trụ kia ác độc tới mức nào.