Chương 182: Ngày dài nhất. (8)
“ Chết đi!” Lục Chiến nổi điên rồi, tóm lấy hai tay Dương Hoài Ngọc, vận lực toàn thân ném qua vai:
Đám Tào Phương nhìn nhau không nói được một lời.
Bọn họ biết gần đây Dương Hoài Ngọc khổ luyện võ nghệ, không ngờ tên này lại dữ dội như vậy. Tào Phương hối hận trước đó đắc tội với Dương Hoài Ngọc, có một kẻ thù là người không đạt được mục đích không thôi, bất kỳ ai cũng phải lạnh sống lưng.
Triệu Trinh xem tới say sưa, vừa nãy còn giơ tay ra hiệu ngừng đâu, giờ không còn ý nghĩ đó nữa, trận chiến đẫm máu giữa Thiết Sư Tử và Dương Hoài Ngọc cho hắn trải nghiệm mới mẻ gần giống lên chiến trường.
Dương Hoài Ngọc vừa trúng một đòn đau, ai cũng nghĩ hắn phải nằm một lúc, không ngờ lưng vừa chạm đất đã bật dậy như lò xò, tựa hồ đòn vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì, lại giang rộng tay nhào vào Lục Chiến.
Lục Chiến dễ dàng tóm gọn, hắn cũng đã đánh say máu, định bẻ gãy ngón tay Dương Hoài Ngọc, không ngờ hai thanh đoản đao từ giáp cổ tay Dương Hoài Ngọc chui ra, nếu không phải hắn phản ứng nhanh đã bị đâm xuyên lòng bàn tay rồi.
Không cách nào bắt giữ Dương Hoài Ngọc, Lục Chiến vội lùi lại né tránh, nắm đấm mang theo dao nhọn lướt qua ngực hắn, áo bị cắt đứt, một vết thương dài xuất hiện.
Lục Chiến liên tục lùi lại, thất kinh nhìn Dương Hoài Ngọc.
Lúc này bất kể ai nhìn cũng nghĩ Thiết Sư Tử thua rồi, vì toàn thân trên dưới tới hàng trăm vết thương lớn nhỏ, máu chảy ròng ròng, bốn bề quân giáo trường im phăng phắc, trận chiến mang tới kích thích lớn tới mức họ quên cả hò reo.
Dương Hoài Ngọc không cho đối phương lui bước, rút ra sau lưng một thanh đoản mâu, mang theo khí thế một đi không trở lại đâm sượt qua cổ Lục Chiến, đồng thời bụng cũng trúng một đòn mạnh.
Hự, cú đấm làm Dương Hoài Ngọc gập người, Lục Chiến gầm vang nâng gối đá húc vào cằm hắn, người loạng choạng lùi lại, Lục Chiến bám sát không rồi, bồi thêm một đá vào má trái.
Máu tươi trào từ giáp mặt Dương Hoài Ngọc, đổ sập xuống đất.
Lục Chiến xông tới, cưỡi lên lưng hắn, hai tay bóp cổ:” Đã phục chưa?!”
Lời vứt dứt thì hét lên đau đớn, vội vàng buông tay, lòng bàn tay xuất hiện vết thương dài hơn tấc, thịt tẽ ra ngoài, vô cùng khủng bố.
Thiết Tâm Nguyên cuối cùng cũng nhân lúc Vương Tiệm chuyên tâm xem đánh nhau mà trộm được chùm nho, chẳng thèm che giấu, trắng trợn vừa ăn vừa giải thích cho Vương Tiệm:” Cổ Dương đại ca có mảnh sắt hình tròn, dùng đề phòng bị người ta cắt cổ, bình thường không nhìn thấy, nếu có người bóp cổ huynh ấy, nó sẽ dựng lên ...”
“ Bộ khải giáp ngươi làm cho bệ hạ cũng thế à?”
“ Không có, bệ hạ là vua một nước, làm việc đường hoàng chính chính, sao có thể thêm mấy cơ quan âm hiểm.”
“ Đúng thế!” Vương Tiệm hắng giọng một cái, sau đó cúi xuống nói nhỏ:” Tuy vậy khải giáp của bệ hạ thêm một chút thủ đoạn phòng ngự vẫn hơn. Dương Hoài Ngọc nếu không có bộ khải giáp này sớm bị Thiết Sư Tử đánh chết rồi, nghe lời, giao đồ phổ ra, về sau đừng chế tạo loại khải giáp thế này nữa, làm mấy thứ đồ chơi như hộp bát âm là được.”
Chuyện này Thiết Tâm Nguyên sớm đoán trước, không tức giận, mà mặc cả:” Vương thúc, đám Tiểu Xảo Nhi sống trong thành không tiện, có trang tử nho nhỏ nào ở gần thành không?”
“ Ừm, không coi là tham, cha gia đồng ý.” Vương Tiệm gật gù:
Thiết Tâm Nguyên không ngờ Vương Tiệm sảng khoái như vậy, hớn hở kéo ống tay áo hắn: “ Vương thúc nói phải giữ lời nhé.”
Vương Tiệm tức tới bật cười:” Ngươi dám hoài nghi thêm một câu, nông trang sẽ xa thêm mười dặm.”
Thiết Tâm Nguyên nhét ngay mấy quả nho vào mồm tới má phồng lên, ư ư lắc đầu, thể hiện mình không lắm lời nữa, nói một câu mà nông trang xa thêm mười dặm, nếu nói hết suy nghĩ trong đầu ra thì chắc là tới Tây Hạ luôn.
Lục Chiến là hổ, Dương Hoài Ngọc là con nhím, dù hổ lợi hại tới mấy chúng chẳng làm gì được, ngược lại còn khiến bản thân thương tích đầy người.
Hắn không hiểu, một bộ khải giáp mà thôi, làm sao lại khó đối phó như thế, hắn không phục, bản lĩnh trui rèn qua máu lửa của mình lại không khuất phục được một đống sắt vụn, thế nên càng đánh càng điên cuồng. Dương Hoài Ngọc gần như chỉ còn nước chịu đòn chứ chẳng thế phản công, song Lục Chiến chẳng hề khá hơn càng đánh nhiều thì thương tích càng nặng, máu chảy càng nhiều tiêu hao không ít sức lực của hắn...
Keng! Keng ! Keng!
Tiếng chuông dồn dập từ Chung Cổ lâu truyền tới quân giáo trường.
Mọi người quay đầu phát hiện, cột khói ở phía hoàng thành chẳng những không biến mất, mà càng ngày càng lớn, thậm chí có ánh lửa đỏ sậm xông lên trời, Triệu Trinh đứng bật dậy, vẫy tay sai người ngăn cuộc chiến giữa Thiết Sư Tử và Dương Hoài Ngọc.
Chiêng đồng vang lên, Lục Chiến thở phào nhảy ra sau, người loạng choạng song còn trụ vững được, Dương Hoài Ngọc gượng mấy lần không đứng lên nổi, mồm liên tục phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.
Phiên tử dùng cáng cẩn thận khiêng Dương Hoài Ngọc lên đài cao, Lục Chiến quỳ xuống:” Thần hổ thẹn, không hạ được Dương Hoài Ngọc trong thời gian quy định.”
Triệu Trinh đi tới đá Dương Hoài Ngọc một cái:” Chết chưa, chưa chết thì trả lời.”
Giáp mặt Dương Hoài Ngọc bị Mạnh Nguyên Trực xông lên, chỉ thấy đầu hắn toàn máu, miệng vẫn không ngừng bọt máu phun ra, mồm vẫn nói:” Không phục! Không phục!”
“ Thôi đi, nếu Lục Chiến có chùy trong tay đã đánh ngươi nát bấy rồi.” Triệu Trinh thở dài:” Thôi được, nể ngươi liều mạng tới mức này, trẫm không chọn khôi thủ gì nữa. Vì một cái hư danh mà trẫm thiếu chút nữa mất hai viên đại tướng, về dưỡng thương đi, thời gian nữa sẽ có ý chỉ đưa xuống.”
Vỗ về hai người xong, Triệu Trinh lập tức tuyên bố khởi giá hồi cung.
Hắn muốn biết cháy lâu như vậy rồi, vì sao Tông Chính phủ chưa dập được lửa, Tông Chính phủ cách hoàng thành đúng một con đường.
Thiết Tâm Nguyên cho cả quả lẫn đĩa vào trong ba lô của mình, định về thì thấy Tiểu Xảo Nhi ngồi trên cổ Bao Tử, bốn cặp mắt nhìn chằm chằm vào bánh trên bàn, thế là quay lại, lấy hết luôn bánh.
Vương Tiệm đã đi rồi, chỉ còn lại hai tiểu hoạn quan, định ngăn Thiết Tâm Nguyên, bị y giơ nắm đấm lên dọa, liền ngoan như cun cút.
Đứa bé này vừa rồi thoải mái nói cười với Vương tổng quản, lấy cả nho ăn trước mặt không cố kỵ gì, chẳng biết lai lịch thế nào, nhưng chắc chắn một tiểu hoạn quan không đắc tội nổi, đành trơ mắt nhìn y cướp bóc.
Dương Hoài Ngọc được gia tướng Dương phủ khiêng về, đặt lên chiếc xe ngựa, xem bộ dạng sắp chết rồi, mộng đẹp động phòng với Tô mỹ nhân trong tháng này e là tan thành bong bóng.
“ Ngực đau lắm, tên Thiết Sư Tử … này quá khỏe, toàn thân trúng hơn trăm cú đấm, nếu không có khải giáp e chẳng còn mạng, mặt trúng một gối của hắn muốn vỡ ra ... Này, này, ta bị thương như thế, các ngươi chỉ biết ăn ... Ưm ...”
“ Bị thương thì nói ít thôi.” Thiết Tâm Nguyên nhét quả nho bịt mồm hắn, tiếp tục quay sang cướp hoa quả:
Dương Hoài Ngọc cười khổ nhắm mắt lại, cắn quả nho, nước ngọt tức thì thấm ướt cổ họng sắp bốc khói của hắn, thân thể đau đớn, tinh thần thì vô cùng vui vẻ, Dương gia sở dĩ xuất hiện danh xưng Dương Vô Địch là vì cha ông dùng mạng đổi lại, liều mạng mới có vô địch.
Trận chiến hôm nay toàn Đông Kinh đã thấy, ai còn dám nói Dương gia đi xuống, chỉ cần cái mạng này còn, ai dám nói Dương gia không người kế thừa?
Cơn đau từng tấc da thịt truyền tới làm Dương Hoài Ngọc không chịu nổi, khó nhọc hỏi Thiết Tâm Nguyên:” Ngươi bảo ăn bột nấm vào sẽ không thấy đau nữa mà.”
Thiết Tâm Nguyên nhả nửa quả đào ăn dở ra, cười toét miệng:” Bột ruốc thịt sấy khô thì làm gì có tác dụng giảm đau, ta sợ huynh đói bụng thôi.”
Dương Hoài Ngọc ngớ người:” Không, không phải là thứ .... bột nấm kia à?”
“ Không phải đâu.” Thiết Tâm Nguyên vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp:
“ Ngươi ... Ngươi ...” Dương Hoài Ngọc nghiến răng ken két, cố gắng quay đầu sang bên không muốn nhìn mặt Thiết Tâm Nguyên thêm nữa, lúc này, hắn cực kỳ nhớ Tô Mi, có Tô Mi ở đây, thằng nhóc khốn kiếp này sẽ biết tay ...
(*) Trận cuối có làm mọi người thỏa mãn không.