Ngân Hồ

Chương 183: Phải lớn lên thôi. (1)

Chương 183: Phải lớn lên thôi. (1)


Xa giá của Triệu Trinh dừng lại ở Ngự nhai, vô số binh sĩ đang ra sức phun nước vào ngọn lửa ngợp trời, cách ba trăm thước, hơi nóng vẫn thi thoảng lay động rèm xa giá.
Nhìn Triệu Duẫn Nhượng mặt đầy tro bụi, Triệu Trinh lạnh nhạt hỏi:” Thương vong thế nào?”
Triệu Duẫn Nhượng râu ria cháy xém, mặt đầy tro than nào còn đâu phong độ thường ngày, ấp úng không nói được. Bao Chửng chắp tay:” Theo vi thần kiểm tra, tới giờ bị hãm trong lửa lớn chỉ có Long Hổ thiên sư Trương Tam Thắng và sáu người đi cùng, còn lại đều là người vì cứu hỏa bị thương.”
Triệu Trinh hừ một tiếng:” Từ lúc hỏa hoạn tới giờ đã qua hai canh, vì sao lửa vẫn còn mạnh như vậy?”
Triệu Duẫn Nhượng nuốt nước bọt đáp:” Bẩm bệ hạ, lửa lần này có chút cổ quái, nước không dập được, vi thần cho rằng Trương thiên sư ...”
“ Câm miệng.” Triệu Trinh cắt ngang lời ông ta, áp lửa giận xuống quay sang hỏi Bao Chửng: “ Khanh nghĩ đây là thiên tai hay nhân họa?”
“ Nhữ Nam vương mời người vào nhà phóng hỏa, lão thần thực sự nghĩ không thông, muốn dập lửa thì phải mời Nhữ Nam vương rồi, không biết Trương Thắng dùng thứ gì dẫn hỏa, không phải là mãnh hỏa chứ? Chỉ có thứ này nước mới không dập tắt, thần đã sai người đi lấy cát dập lửa.”
Nghe tới thứ quân giới mãnh hỏa, vẻ mặt Triệu Trinh âm u cực độ, từng chữ từng chữ như rít ra từ cổ họng:” Nhữ Nam vương, nói xem, nhà ngươi vì sao tàng trữ mãnh hỏa?”
Triệu Duẫn Nhượng quỳ sụp xuống, rối rít nói:” Bệ hạ minh xét, nhà thần tuyệt đối không có mãnh hỏa, chuyện này thần thề với trời.”
Triệu Trinh đứng trên xa giá, nhìn ngọn lửa cháy rừng rực:” Phong thủy Tông Chính phủ đã đứng đầu Đông Kinh, ngươi còn mời Long Hổ thiên sư tới làm gì?”
Triệu Duẫn Nhượng lệt xệt bò tới:” Năm nay hoa sen không biết vì sao lại héo ...”
“ Hoa sen vào mùa đông vốn phải héo, dù là Hàng Châu ấm áp như xuân thì hoa sen cũng héo, ngươi cưỡng ép hoa sen nở giữa mùa đông là trái với luật trời. Trời giáng tội xuống cũng là hợp lý, Nhữ Nam vương, đầu tiên là lợn húc Nguy lâu khiến bách tính Tây Thủy Môn lưu ly thất tán, nay lại có lửa lớn đốt phủ, ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?”
Triệu Duẫn Nhượng không dám trả lời, không ngừng khấu đầu tạ tội.
Triệu Trinh ép cảm giác căm ghét trong lòng xuống, phất tay:” Nếu bị trời hạch tội, hãy đưa cả nhà tới Thông Thiên quan cầu phúc, sen trắng trong phủ chưa nở thì chưa được phép tùy tiện rời đi.”
Triệu Duẫn Nhượng xụi lơ trên mặt đất, bấu càng xe van xin: “ Bệ hạ khai ân, lão thần thân thể suy nhược, nay ấu tử lại si si ngóc ngốc, không chịu nổi cái khổ ở Thông Thiên quan, xin bệ hạ tha cho lão thần một lần.”
Triệu Trinh phất áo bào bước đi, được chừng trăm bước thì dừng chân, ở đây đã cảm thụ rõ ràng sức nóng từ vụ cháy, nhìn quanh nói:” Không được để lửa lan đi, nếu cần phá rỡ nhà xung quanh chặn lửa.”
Bao Chửng vội nói:” Thần tuân chỉ, xin bệ hạ rời hiểm địa, thần nhất định khống chế được lửa.”
Triệu Trinh gật đầu nhưng vẫn cố chịu cái nóng, men theo ngự nhai đi tới Triêu Thiên môn.
Khi xe ngựa kéo Dương Hoài Ngọc vào Đông Kinh, toàn thân lúc này cắm chi chít ngâm châm.
Lão binh què ngồi bên cười khà khà:” Đại lang chuyến này tuy chịu nhiều khổ cực, nhưng giành lấy vinh quang lớn, lão thái quân nghe xong cứ nói, nhất định phải gặp Dương Vô Địch đời mới của Dương gia.”
Dương Hoài Ngọc đau đớn nhếch mép:” Đáng tiếc, không giành ... được khôi thủ.”
“ Có trận chiến này là đủ rồi, còn về đoạt khôi thủ hay không không quan trọng, ha ha ha, thông gia công Tô lão đã đăng môn chúc mừng, hai nhà thương thảo, một khi đại lang khôi phục thương thế, sẽ lập tức cưới Tô tiểu nương tử.”
Thế là Dương Hoài Ngọc cười như thằng ngốc.
Không chịu nổi cái cảnh này, Thiết Tâm Nguyên và Xảo Nhi nhảy khỏi xe của Dương gia, Thiết Tâm Nguyên lại leo lên cổ Bao Tử, nôn nóng chỉ huy hắn chạy tới Ngự nhai, xem Tông Chính phủ đã cháy rụi chưa.
Ngự nhai loạn lắm rồi, toàn bộ hỏa tuần phô của Đông Kinh đều đổ dồn tới đây, xe thủy long chạy rầm rập trên đường không kiêng dè ai, những cột nước trắng xóa không ngừng phun ra.
Đại môn huy hoàng hoa lệ ngày nào bị khói đen hun đen xì, lớp sơn dầy bị lửa nung không ngừng nổi bong bóng, thi thoảng có đốm lửa bùng lên.
Hơn trăm cột nước phun vào ngọn lửa mà không có tác dụng gì, thậm chí đám cháy quá lớn, cột nước nhỏ chỉ khiến cháy mạnh hơn.
Lửa đốt sạch không khí trên Tông Chính phủ, sinh ra gió xoáy, đem vô số đốm lửa cuốn lên trời, tạo thành cảnh tượng hùng vĩ đồng thời khiến người ta khiếp sợ.
Cách đó hơn trăm bước một cây hòe lớn bỗng nhiên bốc cháy, mấy cột nước phun vào không dập được, khi cành lá cháy rụi lửa mới dần tắt đi, để lại cái cột than đen thui đâm lên trời.
Hỏi người dân xung quanh mới biết, không ngờ nguyên nhân vụ cháy do Long Hổ pháp sư không khống chế được pháp lực của mình, mời tới quá nhiều ly hỏa, nên gây ra đại họa.
Nếu mọi người đã nói thế thì Thiết Tâm Nguyên chẳng dại mà khai do mình và Tiểu Xảo Nhi đổ rất nhiều xăng vào suối nước nóng mới thành ra như thế.
“ Nhìn kìa, Chu Tước ....” Ai đó là thất thanh:
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện ngọn lửa, giống như con chim lớn đang vỗ cánh bay đi, ngọn lửa đó chỉ lóe lên một cái rồi tắt, nên người nghe thấy Chu Tước hiện thế nhiều hơn người nhìn thấy.
“ Con chim đó mông phì phì, trông như gà mái ấy.” Phúc Nhi nói một câu rất thật:
Trẻ con nói thật không có kết cục tốt, người khác còn đỡ, chỉ trừng mắt, Xảo Nhi và Thiết Tâm Nguyên cùng Linh Nhi nhanh trí ấn nó xuống hành hung một trận.
Phúc Nhi rất ủy khuất, mấp máy môi mấy lần cuối cùng không dám nói Chu Tước giống gà mái nữa, sự tình tới mức này, sự thực phải phục vụ cho mục đích, dù ngọn lửa đó có giống con lợn, thì nó cũng phải có bộ dạng Chu Tước.
Nghe xung quanh xôn xao nói Chu Tước xuất hiện trong lửa, người cứu hỏa đều chùn bước, cứu hỏa là tích đức hành thiện, nhưng nếu đụng chạm tới thần linh là rước họa vào mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất