Sau nhìn dáng vẻ Phong Thiên Nhai như có ẩn tình khác?
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, một võ cổ giả Tiên Thiên tầng sáu muốn gia nhập Vân Môn, đây đều là chuyện tốt không thể cầu với Dương Bách Xuyên.
Bây giờ Vân Môn là trẻ nhỏ mới bắt đầu, đang cần người cấp Tiên Thiên tọa trấn, cần người cấp bậc Tiên Thiên trở thành lực lượng nòng cốt.
Dương Bách Xuyên ngẩn người, nghĩ đến những vấn đề này, nửa ngày không nói gì. Cảnh này trong mắt Phong Thiên Nhai, đột nhiên cảm thấy mất mát, trong lòng ông ta thở dài một hơi, tán: “Quả nhiên vẫn không có tông môn nào nhận tán tu, dù sao cũng không có căn cơ, đây là đau khổ của tán tu!”
Dừng một chút, Phong Thiên Nhai nói: “Ngài chớ khó xử, tôi là như vậy đấy, xem như tôi chưa từng nói!”
Dương Bách Xuyên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không không không, anh Phong có thể gia nhập Vân môn, tôi làm môn chủ Vân môn đương nhiên giơ hai tay hoan nghênh. Thế này đi, chỉ cần anh Phong có thể gia nhập Vân môn, chính là đệ tử đời thứ nhất Vân Môn, mỗi tháng cho anh Phong ba viên đan Tụ Khí để tu luyện, năm viên đan Bồi Nguyên, bí điển Vân Môn cũng cho người trên Tiên Thiên đọc, không biết anh Phong thấy thế nào?”
Đùa hay sao mà không cho phép võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên gia nhập Vân Môn, nếu Dương Bách Xuyên không cần thì chắc chắn đầu úng nước.
Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, Phong Thiên Nhai đứng dậy, run run nói: “Ngài nói thật ư?” Bây giờ trong lòng Phong Thiên Nhai như sông cuộn biển gầm, vốn ông ta định đề xuất gia nhập Vân Môn là vì nhìn trúng tài nguyên tu luyện của tông môn, có thể giúp cho tu vi của ông ta tiến thêm một bước, võ cổ giả nào cũng muốn tu vi tăng lên.
Vốn nghĩ Dương Bách Xuyên có thể nhận mình là thỏa mãn rồi. Người có tông môn, cho dù là đi tham gia Tiên Thiên luận đạo, có tư cách đi những nơi bí hiểm trên trái đất, càng không có người khinh thường.
Không ngờ Dương Bách Xuyên chẳng những đồng ý mà còn hứa hẹn mỗi tháng cho ba viên đan Tụ Khí và năm viên đan Bồi Nguyên để tu luyện, huống chi Dương Bách Xuyên còn nói ông ta cũng có thể xem bí điển Vân Môn?
Phong Thiên Nhai nghe thấy thế, quả thực giống như nằm mơ, thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy sao?
Lần đầu tiên Phong Thiên Nhai cảm giác mình có tôn nghiêm như thế, nghĩ lại trước kia, trong mắt những tông môn kia, tán tu là mấy kẻ ăn mày trong giới võ cổ, nằm dưới đáy xã hội, còn chẳng bằng người bình thường trong gia tộc võ cổ giả, mặc dù là Tiên Thiên nhưng thân phận vẫn không cao.
Tán tu ở giới võ cổ là tồn tại xấu hổ nhất, hiếm khi được những tông môn cổ xưa kia đối tốt, nhưng cũng không còn cách nào, bởi vì những tông môn cường đại kia đang nắm giới võ cổ trong tay.
Nếu Dương Bách Xuyên có thể mỗi tháng cho anh nhiều đan dược tu luyện như vậy, dù bắt ông ta bán mạng thì ông ta cũng không chớp mắt.
Vậy nên Phong Thiên Nhai nghẹn ngào hỏi.
“Ha ha, Dương Bách Xuyên tôi thân là môn chủ Vân Môn, chẳng lẽ anh Phong không tin được sao?” Dương Bách Xuyên cười nói.
Lần này Phong Thiên Nhai run run, không chút do dự quỳ rạp trước mặt Dương Bách Xuyên, nói: “Phong Thiên Nhai bái kiến môn chủ, từ nay về sau Phong Thiên Nhai sống là người Vân Môn, chết là quỷ Vân Môn, nguyện vì cúc cung tận tụy với Vân Môn đến chết!”
Nếu Dương Bách Xuyên đã tỏ thái độ, Phong Thiên Nhai anh không nắm bắt cơ hội thì mấy chục năm nay đã sống vô ích rồi, lúc này ông ta thề gia nhập Vân Môn.
Dương Bách Xuyên mừng rỡ, nghe Phong Thiên Nhai nói sống là người Vân Môn, chết cũng là quỷ Vân Môn, anh rất thích những lời này.
Có thể tìm cho Vân Môn một cao thủ Tiên Thiên tầng sáu, đây đúng là tin vui ngoài ý muốn, vội vàng đỡ Phong Thiên Nhai dậy.
Sau khi ngồi xuống, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hỏi nghi hoặc trong lòng: “Lão Phong này, theo lý thuyết tu vi Tiên Thiên tầng sáu của ông, nếu gia nhập bất kỳ một tông môn nào thì người khác phải tranh giành mới đúng. Nhưng tôi thấy dáng vẻ của ông lúc nãy hình như…”
Lời sau Dương Bách Xuyên không nói ra, nhưng Phong Thiên Nhai vẫn hiểu ý.