Nếu như lão già đã nhận thua, anh cũng không đuổi tận giết tuyệt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Mộ Đạo Nhiên không trêu chọc tới anh.
Vì thế, mặc dù vẻ mặt Dương Bách Xuyên đầy ý cười nhưng anh lại nói với Mộ Đạo Nhiên bằng một giọng điều đầy lạnh lẽo: “Lão già, lần này xem như ông thông minh, nếu lần sau còn dám kiếm chuyện với anh đây, tôi sẽ đánh chết ông ~”
Hừ lạnh một tiếng, Dương Bách Xuyên thu khí tức đang khóa chặt Mộ Đạo Nhiên về.
Mà Mộ Đạo Nhiên xuýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất, lão gần như hoảng loạn trước uy áp của Dương Bách Xuyên, nhất là những lời đe dọa lúc cuối của Dương Bách Xuyên mà chỉ hai người mới nghe được, điều này khiến trái tim Mộ Đạo Nhiên đập loạn xạ, không thể nghi ngờ, Dương Bách Xuyên thật sự dám gi ết chết lão ta.
Lúc này, Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn về phía lão lạt ma của Mật Tông Tự, còn chưa kịp mở lời lão Barda đã nói với Dương Bách Xuyên: “A di đà phật, Dương thí chủ tài đức vẹn toàn, tu vi thông thiên, lão tăng cũng đồng ý để Dương thí chủ tham gia mở bí địa.”
Lúc này, Dương Bách Xuyên thật sự đã hiểu sâu sắc một câu, kẻ tham sống sợ chết, người không cần thể diện thiên hạ vô địch, đơn giản là dành riêng cho lão Barda này.
Lúc đầu khi đứng ra phản đối anh, lão lạt ma này là người hung hăng càn quấy nhất, mới đó mà đã hèn rồi, hơn nữa còn phủi sạch, hơn nữa còn không bị kéo xuống nước, lão ta quả thật là đã đạt tới một loại cảnh giới cao cấp.
Điều này khiến một bụng chuẩn bị chửi mắng và châm biếm của Dương Bách Xuyên nghẹn lại, nhịn cả buổi mới đổi thành một câu, anh nhìn về phía lão lạt ma nói: “Ông không nên gọi là lão lạt ma, nên gọi ông là lão già mới đúng, nói tới da mặt dày thì trong tất cả các lạt ma, ông đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.”
“A di đà phật, Dương thí chủ quá khen rồi.” Lão lạt ma mặt không đổi sắc chắp tay nói.
Dương Bách Xuyên trực tiếp cạn lời, nói thật, Dương Bách Xuyên thật sự hy vọng, trong ba người này sẽ có một người tới cãi nhau với anh, nhưng xem tình hình hiện tại, không ai có cái gan đó, bọn họ đều rất sợ chết.
Lão nào cũng ăn mềm không ăn cứng.
Người cuối cùng là lão già Đinh Trường Phong của Thần Tông cũng dứt khoát nhận thua.
Được thôi, đến nước này không ai phản đối tư cách tham gia mở bí địa của Dương Bách Xuyên, trong sân mơ hồ còn có tiếng thảo luận, sát thần Dương Bách Xuyên sẽ là người mạnh nhất dưới Hư Cảnh, thậm chí thực lực còn hơn cả Lăng Hư Tử.
Ba người Mộ Đạo Nhiên nhận thua khiến bầu không khí trong sân đẩy lên cao trào, Dương Bách Xuyên cũng xem như là thu hút mọi sự chú ý, kiếm đủ danh tiếng.
Chính thức đưa Vân Môn sánh ngang cùng tông môn cổ xưa của giới võ cổ, thậm chí là đứng đầu danh sách.
Sau trận ồn ào, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong của phái Thiên Cương Sơn lập tức tuyên bố mở bí địa.
Lúc này, dẫn đầu là Lăng Hư Tử phái Côn Luân, tám đại cao thủ, tất cả họ đều đứng trước vách đá sáng như gương của núi Tịch Diệt.
Trong số tám người, Lăng Hư Tử, Diệu Âm sư thái, lão hòa thượng Vô Ưu, Trần Vân Phong, Mộ Đạo Nhiên, lão lạt ma Barda, Ninh Trường Phong. Bảy người họ đều là cao thủ Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, chỉ có Dương Bách Xuyên là Tiên Tiên tầng chín cao cấp, nhưng không một ai dám coi thường anh nữa, bàn về thực lực có thể gi ết chết Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, theo như ý kiến bàn luận của mọi người, thực lực của Dương Bách Xuyên có thể so sánh với Lăng Hư Tử người được xưng là người đứng đầu dưới Hư Cảnh.
Hàn Cửu Lâm của Âm Nguyệt Môn đã chết, nhân số mở bí địa vẫn là tám người.