Tuy nhiên, lúc Dương Bách Xuyên khôi phục lại ý thức, lại phát hiện mình đã về đến nhà, nhưng lại là dáng vẻ khi còn bé, mặc bộ đồng phục cấp hai trên người, đang trên đường về nhà.
Sau khi vào cổng nhà, hắn thấy em gái Dương San San nhảy nhót đi ra, trong miệng còn đang hát bài hát ca dao thường hát ngày bé, do bà nội dạy.
“Chim trên cây, kiến trên đất, cười ha ha, em là áo bông nhỏ của ba, là bảo bối ngoan của mẹ…”
Nghe được bài ca dao quen thuộc trong miệng em gái, trong lòng Dương Bách Xuyên không hiểu sao lại thấy chua xót, em gái từ nhỏ luôn muốn tìm ba mẹ, thế nhưng ba thì mất tích, mẹ thì rời đi lúc con bé còn chưa được một tuổi. Mỗi lần em gái cãi nhau với bạn học chịu thiệt đều sẽ gào khóc đòi ba mẹ trở về.
Vì thế mỗi lần Dương Bách Xuyên an ủi, là một lần đau lòng.
Tương tự như vậy mỗi lần hắn chịu thiệt cũng sẽ thút thít, nhưng lại cõng bà nội và em gái.
Chính vì vậy, hắn đối với em gái Dương San San từ nhỏ đã vô cùng yêu thương. Không cho phép cô bé chịu chút thiệt thòi nào.
Lúc này nghe em gái hát ca dao, Dương Bách Xuyên còn tưởng cô bé nghị nhớ ba mẹ, đau lòng gọi “San San ~”
Dương San San ngẩng đầu nhìn thấy anh trai Dương Bách Xuyên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười mỉm. Vui vẻ chạy đến nói: “Anh, sao giờ anh mới về, mọi người đều đang chờ anh ăn cơm đấy, em sắp chết đói rồi, hôm nay ba đi câu cá ở hồ Tiên Nữ, mẹ làm món cá kho mà anh thích nhất đó.”
“Ba, mẹ?” Dương Bách Xuyên ngẩn cả người.
Ba hắn đã mất tích lúc đang làm nhiệm vụ bộ đội khi hắn mới bốn tuổi, sau này nghe được từ miệng mẹ Vương Tông Nhân mới biết được, là mất tích ở sa mạc chết phía Tây, mà sau khi mẹ nghe thấy tin tức ba mất tích, bỏ lại em gái chưa đến một tuổi hắn mới bốn tuổi và bà nội mà đi, từ đây bặt vô âm tín, sau khi Dương Bách Xuyên gặp được ông ngoại ở Nam Quốc. Mới biết được năm đó mẹ đi đến sa mạc chết tìm ba, đều mất tích ở sa mạc chết phía Tây.
Nhưng bây giờ em gái Dương San San lại nói, ba mẹ đều ở nhà, mẹ còn làm cá kho mà hắn thích nhất?
Đây là… chuyện gì đang xảy ra?
Dương Bách Xuyên đột nhiên ngơ ngác.
Nhìn đồng phục cấp hai trên người mình, nhìn lại em gái, rõ ràng là học sinh tiểu học và học sinh cấp hai.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trong đầu dường như có rất nhiều ký ức, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Ngay khi Dương Bách Xuyên còn đang ngây người, bị em gái Dương San San kéo tay đi vào trong nhà.
Về đến nhà, trong tay bà nội cầm giỏ rau đang phơi khô đồ ăn, nhìn thấy Dương Bách Xuyên về, vẫn nở nụ cười hiền lành như cũ nói: “Chú khỉ của bà về rồi ~ mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng, bà nội cháu đi ngay ~” Gần như là theo bản năng. Dương Bách Xuyên trở lại, rất tự nhiên đi đến giếng nước trong viện tử hẻo lánh rửa tay.
Đang là mùa hạ nên nước trong giếng trong veo lạnh lẽo, nhanh chóng rửa mát tâm hồn Dương Bách Xuyên, hắn nhìn ngôi nhà quen thuộc, nhìn bà nội và em gái cùng đi vào phòng bếp, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hắn biết tất cả điều này đều không phải sự thật, trong đầu cũng liên tục thanh minh, nói rằng mình đang trong độ kiếp Tâm Ma.
Mặc dù tất cả đều là ảo cảnh trong nội tâm của mình, Dương Bách Xuyên vẫn rất hưởng thụ.
Sau khi Dương Bách Xuyên rửa tay xong, đi vào phòng khách.
Vừa mới đi vào là nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang đang ngồi bên cạnh bàn cơm, một tay cầm chén trà một tay cầm xấp báo đọc.
Có lẽ cảm giác được Dương Bách Xuyên đi vào, chỉ thấy ông ấy thả báo xuống, trên khuôn mặt uy nghiêm lộ ra một nụ cười mỉm: “Con trai về rồi à?”
Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy gương mặt người đàn ông mặt quân trang này, chỉ cảm thấy trong đầu nổ “ầm ầm”, rơi vào khoảng không.
Mà chính lúc này, một giọng nói dịu dàng tràn đầy từ tính vang lên phía sau lưng hắn: “Con trai xem thử mẹ làm món ngon gì cho con này, mau ngồi xuống ăn cơm, em gái con không chờ nổi rồi.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nói quay người lại, một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc nhưng lại có khí chất ung dung xuất hiện. Bà ấy vừa nói chuyện vừa bưng một đĩa cá kho, đặt lên trên bàn.
Em gái Dương San San không thể chờ nổi lấy tay bốc lấy ~
Mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy người phụ nữ này và người đàn ông uy nghiêm cả người không nhịn được run lên, hai người này đúng là ba mẹ mà em gái mong chờ mỗi ngày từ nhỏ nay lại đột nhiên trở về.