Sau khi nói xong u Dương Hải Đường nhắm hai mắt lại, tay làm một thủ quyết, dường như đang thi triển bí pháp gì đó.
Một lúc lâu sau u Dương Hải Đường mở hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Đông nói với người thanh niên bên cạnh: “Sư đệ Giản Thành, người đó đi về phía Đông, vừa đi chưa được nửa nén hương, làm phiền sư đệ truy kích, đá Căn Nguyên tám chín phần mười vẫn còn trên người hắn, tháng sau chính là đại thọ của Tông chủ thiên tuế, nếu có đá Căn Nguyên làm lễ đại thọ, có lẽ Tông chủ sẽ thích.”
Giản Thành nhìn u Dương Hải Đường trong ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu: “Sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ đuổi kịp người đó, lấy đá Căn Nguyên về cho sư tỷ.”
“Vậy phải đa tạ sư đệ rồi ~” u Dương Hải Đường nói lời cảm ơn, sau đó nói với ba tên binh sĩ sau lưng: “Đã điều tra rõ ràng thân phận của tù nhân quặng mỏ chưa?”
Một người trong ba tên binh sĩ trả lời: “Hồi bẩm Thành chủ đã điều tra rõ, tù nhân đánh cắp đá Căn Nguyên tên là Dương Bách Xuyên…”
“Dương Bách Xuyên? Là người có ghi chép kỷ lục?” u Dương Hải Đường hỏi.
Binh sĩ trả lời: “Có ạ.”
“Ừm ~” u Dương Hải Đường nói với ba tên binh sĩ: “Ba người các ngươi giúp đỡ sư đệ Giản Thành bắt Dương Bách Xuyên đi, nhất định phải lấy được đá Căn Nguyên trên người hắn.”
“Thuộc hạ tuân mệnh ~” Ba tên binh sĩ đồng thanh trả lời.
Lúc này Giản Thành nói: “Không cần đâu sư tỷ, chỉ là một tên vừa mới trải qua thiên kiếp Kim Đan Kim Đan sơ kỳ mà thôi, tốt xấu gì ta cũng là Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, dư sức đánh, tuy Mặt Sẹo cũng là Kim Đan trung kỳ, nhưng rõ ràng là bị đối phương mượn sức mạnh của thiên kiếp giế t chết, ta cũng không phải Mặt Sẹo.”
“Sư đệ Giản Thành đừng nên chủ quan, ba người bọn họ đều là thân binh của thành chủ ta, tuy là Kim Đan sơ kỳ, nhưng cũng đồng cấp với những cường quốc bình thường, ta không hi vọng lại xuất hiện rắc rối nữa, đá Căn Nguyên còn phải nhờ sư đệ lấy về, ta không nên rời thành Chiêu Dao quá lâu nên không thể đi với các ngươi, ta trở về sẽ phát lệnh truy nã, đuổi bắt đám người Dương Bách Xuyên…” u Dương Hải Đường nói.
“Vậy được rồi, đã nghe thanh danh thân binh của sư tỷ từ lâu, lần này để ta chứng kiến một chút.” Trong lời nói của Giản Thành không ngừng nịnh nọt u Dương Hải Đường, không ai biết hắn ta đã thích u Dương Hải Đường từ lâu.
Chỉ là u Dương Hải Đường không biết, hắn ta cũng không nói, hắn và u Dương Hải Đường đều là đệ tử m Dương Tông, u Dương Hải Đường thay Tông môn quản lý thành Chiêu Dao, công việc này cực kỳ béo bở, quặng mỏ của thành Chiêu Dao chính là một trong số đó, thu nhập hàng tháng phải nộp cho Tông môn, hắn ta và u Dương Hải Đường đều phụ trách, đương nhiên chuyện này hắn tìm trưởng bối Tông môn xin đến, vì muốn tiếp xúc với u Dương Hải Đường nhiều hơn.
Lần này được giúp đỡ u Dương Hải Đường làm việc, đối với Giản Thành mà nói cầu còn không được.
Sau đó u Dương Hải Đường đưa mắt nhìn Giản Thành dẫn theo ba tên thân binh đi về phía Đông, tự nhủ: “Nếu không phải ngươi là cháu trai của Kiếm trưởng lão, lão nương còn không thèm để ý đến ngươi, hi vọng ngươi cầm đá Căn Nguyên về đừng khiến ta thất vọng.”
Nói xong u Dương Hải Đường phi thân rời đi.
Nàng không biết rằng, đá Căn Nguyên đã bị bình Càn Khôn của Dương Bách Xuyên hấp thụ không còn một mảnh từ lâu.
…
Dương Bách Xuyên ngự kiếm phi hành đi thẳng về phía Đông, hắn không biết sau lưng có truy binh đột kích, trên đường phi hành không nhanh không chậm, sau một đêm, ngày hôm sau cuối cùng hắn cũng đuổi kịp ba người tiểu hòa thượng và hai anh em Chư Cát ở Thanh Thành.
Lúc này ba người cũng vừa mới tới chân núi Đường Đình.
Thật ra lúc Dương Bách Xuyên độ kiếp và lúc ba người rời đi chỉ cách nhau nửa ngày.
Sau khi ba người tranh thủ cưỡi yêu thú phi nước đại rời đi, nhìn thấy Dương Bách Xuyên không đuổi theo, vội giảm tốc độ đi đường, cho nên hai bên đều đến dưới chân núi Đường Đình.
“Lão đại ~ ngươi trở lại rồi, ta còn tưởng sẽ không được gặp lại ngươi nữa ~” Tiểu hòa thượng thấy được Dương Bách Xuyên ngự kiếm bay đến từ xa, kích động gọi to, trước đó Dương Bách Xuyên mãi vẫn chưa đuổi theo, khiến tiểu hòa thượng lòng nặng nề, dù sa ở Sơn Hải Giới hắn và Dương Bách Xuyên đều đến từ Trung Quốc Địa Cầu, là người thân cận nhất, nếu Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết nên làm thế nào?
Sinh tồn ở Sơn Hải Giới thật sự rất khó khăn, nên khi tiểu hòa thượng nhìn thấy Dương Bách Xuyên cực kỳ kích động, đột nhiên nhào tới ôm lấy Dương Bách Xuyên.
“Tiểu hòa thượng đừng nhiệt tình như thế, sao ta lại không trở về được chứ, ha ha ~” Dương Bách Xuyên đắc ý nói.
“Dương đại ca…”
Anh em Chư Cát đi đến, hai anh em cũng là biểu cảm kích động.