Lão Mạnh đứng ở bên cạnh Dương Bách Xuyên trước tiên phát hiện Dương Bách Xuyên không đúng lắm, ngay sau đó sát ý phát ra từ trên người Dương Bách Xuyên dọa đến gần chết.
Lão Mạnh là một lão làng lăn lộn ở thành Yêu Quang, trong lòng biết rõ Dương Bách Xuyên ở nơi này phóng thích sát ý có ý nghĩa gì?
Vội vàng nắm lấy cánh tay Dương Bách Xuyên và nói: “Dương huynh đệ, xảy ra chuyện gì? Bình tĩnh đã, nơi này là trước đại môn của thương hành m Dương, càng là thành Yêu Quang có cường giả Nguyên Anh đại viên mãn tọa trấn, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc cho kỹ, không thể lỗ m ãng, ngươi như vậy sẽ tự hại mình đấy.”
Dương Bách Xuyên nghe lão Mạnh nói vậy, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thế thượng phong, hắn biết lão Mạnh nói rất đúng, nếu làm bậy ở đây ngược lại không giải quyết được bất cứ chuyện gì, còn có thể khiến mình lún sâu vào vũng bùn.
Mặc dù tu vi hiện tại của hắn là Nguyên Anh sơ kỳ, càng có thể giết đồng cấp trong nháy mắt, có thể chiến đấu với Nguyên Anh trung kỳ, nhưng đối mặt với cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí là Nguyên Anh đại viên mãn, trong lòng vẫn không nắm chắc phần thắng, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt hắn lạnh đi, hai tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái lồng sắt cuối cùng trên đài.
Ở đây có thân nhân của hắn - chính là nhị đồ đệ Vương Tông Nhân lúc trước đã biến mất cùng Ngô Mặc Thu.
Đã từng có lúc, trong đầu hắn nghĩ tới đủ loại viễn cảnh một ngày nào đó gặp lại đồ đệ của mình, nhưng tuyệt đối không tới sẽ là cảnh tượng như vậy...
Dương Bách Xuyên nhìn nhị đồ đệ trong lồng sắt đeo xích sắt giống như yêu thú bị nhốt, trái tim hắn đang rỉ máu.
Trong lòng hắn đang gào thét: “Là ta làm sư phụ bất tài ~”
Chưa bao giờ nghĩ tới đồ đệ của Dương Bách Xuyên hắn sẽ bị người ta nhốt trong lồng sắt, trở thành nô lệ buôn bán.
Lúc ở trong lòng rỉ máu, Dương Bách Xuyên đã không còn niềm vui khi gặp lại đồ đệ nữa, có chút chỉ là sát ý vô tận.
Nếu nhị đồ đệ Vương Tông Nhân xuất hiện, như vậy có thể cũng sẽ có tung tích của Ngô Mặc Thu, nhưng Dương Bách Xuyên không cảm nhận được một chút khí tức của Ngô Mặc Thu, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng phiền não.
Bị lão Mạnh nắm lấy cánh tay, mạnh mẽ đè nén sát ý vô biên trong lòng, trong đầu Dương Bách Xuyên vận chuyển như tia chớp, hắn muốn đưa đồ đệ của mình ra ngoài.
Mà giờ phút này, ngay sau khi lão Mạnh vừa dứt lời, liên tục bảy tám thân ảnh xuất hiện trên đài, vây quanh bên cạnh lồng sắt.
Cũng may sát ý của Dương Bách Xuyên tới nhanh mà đi cũng nhanh, lý trí chiếm thế thượng phong.
Cũng bị lão Mạnh khuyên can.
“Người phương nào dám làm càn?”
Trên đài lập tức xuất hiện khí tức tám người tất cả đều là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, người cầm đầu là một gã trung niên mũi ưng câu, ánh mắt nhìn quanh đám người.
Lúc này, ánh mắt rất nhiều người đều đặt ở trên người Dương Bách Xuyên, Thái Thượng vừa mới xuất hiện tám gã cao thủ Nguyên Anh trung kỳ không cảm nhận được trên người Dương Bách Xuyên vừa rồi phát ra sát ý, nhưng là người đứng ở bên cạnh Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được.
Ánh mắt người trung niên nhân mũi ưng lập tức rơi vào trên người Dương Bách Xuyên, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị tốt để chém giết, nhưng hắn còn chưa mở miệng, lão Mạnh bên cạnh đã cười ha ha, nói: “Thẩm đại gia hiểu lầm, hiểu lầm ~ tiểu tử này là cháu trai của lão Mạnh ta, công pháp tu luyện xảy ra chút vấn đề nên thường xuyên không khống chế được sẽ phóng ra sát ý, hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ha ha ~”
“Mạnh lão đầu, ta khuyên ngươi đừng làm chuyện gì, nơi này là chợ của thương nghiệp m Dương ta, coi chừng cháu trai ngươi.” Thẩm Vạn Toàn híp mắt nhìn chằm chằm lão Mạnh chậm rãi nói chuyện.
“Sao có thể chứ, lão Mạnh ta làm người thế nào Thẩm đại gia còn không biết sao? Yên tâm, sẽ không có việc gì, ta sẽ trông chừng cháu trai ta là được rồi, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho Thẩm đại gia, các ngươi tiếp tục đi, bọn ta ngắm Thái Châu Nữ xinh đẹp lung linh này thêm lát nữa là đi liền, ha ha ~” Mạnh lão đầu cười ha ha và nói.
“Hừ, tốt nhất là thế, nếu không đừng trách Thẩm mỗ không nể tình.” Thẩm Vạn Toàn hừ lạnh, cuối cùng cũng dời ánh mắt khỏi người Dương Bách Xuyên, ở trong mắt hắn Dương Bách Xuyên cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, một người trong tám người bọn họ tùy tiện đi ra cũng có thể ép chết, cho nên không chú ý nữa, nhưng cũng vẫn không rời đi, đám người bọn họ chính là người bảo vệ lợi ích của thương hành m Dương, kiên quyết không dám để thương hành chợ xảy ra chuyện.
Dương Bách Xuyên không lên tiếng, nhưng ánh mắt không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Vạn Toàn lấy một cái, vẫn nhìn chằm chằm đồ đệ Vương Tông Nhân bị giam giữ trên đài.
Hắn rất kinh ngạc khi lão Mạnh đột nhiên lên tiếng, tuy là lão Mạnh nói hắn thành một người tu luyện có vấn đề, hoặc là nói đầu óc có vấn đề, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không tức giận, bởi vì hắn biết lão Mạnh sợ hắn chịu thiệt.