Mắt Càn Khôn dán chặt vào tiểu yêu thú trong khí lạnh, khoảng cách của cả hai dần được thu hẹp lại.
Hai mươi mét...mười mét, năm mét, ba mét, một mét...
Cả hai chỉ cách nhau không tới nửa mét.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đang ở phía dưới, tiểu yêu thú ẩn trong hàn khí cao hơn hắn một tới hai mét, nó vẫn yên lặng như cũ, giống như đám mây lạnh đang trôi lơ lửng.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ: “Có lẽ, không phải yêu thú nào cũng sẽ chủ động tấn công con người, chỉ cần không đi trêu chọc nó thì sẽ an toàn.”
Trong lòng vừa nghĩ như vậy thì đã có chuyện xảy ra.
Lúc này, tiểu yêu ẩn núp hàn khí trôi qua nửa người Dương Bách Xuyên, không hề cử động, nhưng khi Dương Bách Xuyên vừa thả lỏng cảnh giác nó bỗng nhiên cử động.
Trong phút chốc, Dương Bách Xuyên cảm giác được một luồng hàn khí còn lạnh hơn gấp mười lần trong hang động ập tới, giống như cơn gió tạt qua, hắn không có khả năng tránh né.
Không khí lạnh lẽo thổi tới bao trùm khắp cơ thể hắn.
“Nghiệt súc...”
Dương Bách Xuyên thầm mắng, hắn biết bản thân đã quá sơ ý.
Bị thứ yêu thú có vẻ ngoài trông như cú mèo này làm cho lơ là.
Mắt Càn Khôn của hắn nhìn thấy, tiểu yêu kia há miệng thổi ra một luồng khí lạnh, tạo thành một cơn gió mạnh quét qua người hắn.
Tấn công như tia chớp, Dương Bách Xuyên vội vàng dùng pháp lực thì đã muộn, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị đóng băng từ trong ra ngoài, trên người đã kết băng, đông thành một pho tượng đá, ngay cả Chồn Nhi đang ngồi chồm hổm trên vai hắn cũng bị đông cứng.
Càn Khôn Tạo Hóa Quyết trong cơ thể nhanh chóng xua đi hàn khí, nhưng cũng không thể hòa tan lớp băng trong thời gian ngắn.
Tệ hơn nữa, khi Chồn Nhi bị đông cứng thành băng, tiểu yêu thú trông giống cú mèo cử động, đột nhiên biến thành rắn bay màu trắng bạc, nhỏ cỡ ngón tay. Nhanh như chớp lao vào ngực hắn.
Giây sau, Dương Bách Xuyên hoảng sợ, hắn phát hiện tiểu yêu thú trông như cú mèo, vốn không có động tĩnh gì nhưng lại có tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa còn chui thẳng vào trong cơ thể hắn.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được một cỗ lạnh tới thấu xương đi thẳng vào trong đan điền của mình.
Hắn cũng phát hiện tiểu yêu thay đổi như chong chóng, lúc này lại hóa thành luồng khí chí âm chí hàn.
Tiểu yêu có linh tính, có sức mạnh. Hơn nữa còn được ngưng tụ từ khí lạnh trong núi, hơi thở và mọi thứ đều mang thuộc tính hàn, chẳng trách Mộ Trường Phong dặn hắn phải cẩn thận.
Giờ thì hay rồi, hắn ngu xuẩn gây ra họa lớn, trái lại còn làm hại tới bản thân, để cho tiểu yêu thú chui vào trong cơ thể, đúng là khóc không ra nước mắt.
Nhưng lúc này, hắn cũng không thể chờ tiểu yêu biến thành rắn phá hủy Tử Phủ của mình được.
Mặc dù cơ thể bị đông cứng, nhưng ý thức của hắn không bị hạn chế.
Trong đầu hắn nghĩ, trực tiếp thôi động hai mệnh tinh Thái Dương – Thái Âm, Dương Bách Xuyên biết, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào sức mạnh mệnh tinh, nếu không thì cả Tử Phủ cũng sẽ bị đông cứng.
Hai mệnh tinh trong Tử Phủ tỏa ra luồng ánh sáng một vàng một đen bắt đầu xoay quanh.
Mệnh tinh Thái Dương rất bài xích khí lạnh, chuông Đông Hoàng trực tiếp xuất hiện che phủ, chặn lại sự ăn mòn của khí lạnh.
Mà sau khi cánh cửa U Đô xuất hiện, mệnh tinh Thái Âm vang lên tiếng nổ, cánh cửa mở rộng ra, điều mà Dương Bách Xuyên không ngờ tới là, tiểu yêu vào trong Tử Phủ đã bị cánh cửa U Đô hút vào bên trong rồi biến mất.
Ngay sau đó, khí lạnh trong mệnh tinh Thái Âm cũng được hấp thu toàn bộ, Tử Phủ của Dương Bách Xuyên đã khôi phục lại như ban đầu.
Lớp băng bên ngoài cũng hòa tan, khí lạnh bị mệnh tinh Thái Âm hấp thu sạch.
Dương Bách Xuyên mở to mắt, cảm nhận sức mạnh bên trong mệnh tinh Thái Âm đã tăng lên mấy phần.
Sau khi lấy lại tinh thần thì lại cực kỳ vui vẻ, Hai mệnh tinh của hắn, một cái đại biểu cho chí dương chí dương, cái còn lại đại biểu chí âm chí hàn, mà tiểu yêu kia nói cho cùng cũng là một sinh linh được ngưng tụ thành từ khí lạnh trong sơn động.
Mặc dù là yêu nhưng lại rất mạnh.